Chương 91

“Tu hành giả Luyện Nguyên cảnh như chúng ta, tuổi thọ cao nhất cũng chỉ sống tới 120 năm mà thôi. Nay ta đã trên 110 tuổi rồi, thọ nguyên không còn được bao lâu nữa, tiểu tử nghĩ xem còn có thứ gì trên người ngươi có thể khiến ta động tâm cơ chứ?” Nghe lão già bỗng nhiên nói lên như vậy, chân mày họ Diệt nhíu lại, sau đó cau có hỏi: “Thế thì vì sao lão lại cùng mấy thằng già khác, truy sát ta không buông suốt mấy năm nay?” Câu trả lời của lão ta khiến hắn cả kinh. “Bởi vì thứ chất dịch bảy màu trong người ngươi! Nói đúng hơn là kết tinh của Thất thải thánh thủy!” “Sao... sao các ngươi lại biết được điều này?” Thanh âm A Diệt hết sức băng lãnh, hắn đang cố đè nén sự hoảng hốt của mình xuống. Thất thải hồ quang quý giá nhường nào, ai nấy đều biết, mà trong người hắn có vật liên quan trực tiếp đến thứ đó, nếu để lộ ra ngoài chắc chắn hắn sẽ chết không toàn thây! Lão già khẽ cười, sau đó đáp: “Mấy khối kì thạch để kiểm tra căn cốt của các ngươi tại lần báo danh vài năm trước, nó có thể dò xét ra được cả nguyên mạch ẩn sâu trong từng tế bào con người, thì làm gì không thể dò ra chút thất thải dịch tại đan điền của ngươi được cơ chứ!” Họ Diệt như đã hiểu ra, hèn gì hồi đó có nhiều kẻ lộ ra ánh mắt kích động xen lẫn khó tin, cho dù che giấu rất kĩ nhưng hắn vẫn phát giác ra chút ít. Thì ra vào lúc kiểm tra nguyên mạch trong người hắn, khối kì thạch kia đã phát hiện ra luôn sự tồn tại của thất thải dịch, chỉ là thông tin đó chỉ những lão chấp sự, phụ trách kiểm tra mới biết được. Lão già cảm thán: “Ta đã sống gần hết đời người rồi, nguyên mạch đã dần sụp đổ, thọ nguyên sắp hết, vô vọng đột phá từ lâu. Dù có thuốc tiên cũng không thể cứu được ta nữa, nên bản thân ta không để tâm tới thứ thất thải dịch đó của tiểu tử ngươi.”