Chương 6 + 7
6.
Kiếp trước hai người họ không vui mà tan, ta cũng không để ý gì cả.
Kiếp này, ta lặng lẽ đi theo.
Lâm Nguyệt Thư quả nhiên không rời đi.
Nàng chặn Bùi Thừa Kiền lại dưới bóng hòn non bộ, điệu bộ thảm thương hỏi hắn:
"Bùi Thừa Kiền, chàng yêu ta mà đúng không?”
“Chàng đã từng cầm chiếc bánh rau rừng ta làm và nói đó là món ngon nhất toàn thiên hạ này, nói rằng chàng thật may mắn khi gặp được ta và nói chàng yêu ta.”
"Chẳng qua chỉ là chàng biết chuyện ta công lược chàng, trong lòng lo lắng không biết ta có thật lòng đối với chàng không, cho nên mới trách ta.”
“Chàng cưới Thôi Vãn Tình làm thê, chỉ vì lúm đồng tiền của nàng khi cười giống ta cực kỳ.”
"Có phải hay không?"
Chẳng trách Bùi Thừa Kiền luôn khen ta khi cười lên là đẹp nhất.
Chẳng trách Lâm Nguyệt Thư một mình mang bánh rau rừng đến cho Bùi Thừa Kiền.
Hóa ra đó là ký ức tình cảm sâu sắc…
Thuộc về hai người họ.
7.
Đợi sau khi thái tử rời đi, ta đã ngăn Lâm Nguyệt Thư lại.
“Tình ý mà Lâm cô nương dành cho điện hạ, bổn cung thấy được rất rõ ràng, vì thế mà cảm động.”
"Mà bổn cung xem trong lòng điện hạ, cũng không giống không có cônương.”
Lâm Nguyệt Thư nghi hoặc: "Nương nương đây là có ý gì?"
Ta vỗ nhẹ vào tay nàng:
"Bằng không bổn cung làm một lần quân tử, thành toàn cho chuyện đẹp của người khác, giúp ngươi được như ước nguyện.”
“Bổn cung có thể vì ngươi và thái tử thỉnh một thánh chỉ thứ hôn, để ngươi thành thái tử phi của hắn.”
Lâm Nguyệt Thư có hai nhiệm vụ công lược.
Một là ngồi lên vị trí thái tử phi.
Hai là khiến Bùi Thừa Kiền động lòng.
Trở thành thái tử phi, công lược của Lâm Nguyệt Thư đã thành công một nửa.
Thời gian trôi qua, sớm chiều bên nhau, Bùi Thừa Kiền cũng khó mà không động lòng, việc công lược thành công là điều đương nhiên.
Vì vậy Lâm Nguyệt Thư rất phấn khích.
Nhưng nàng vẫn kiềm chế và hỏi ta: “Nương nương là đang nói đùa sao?”
Ánh mắt ta trầm tĩnh, âm thanh có chút lạnh lùng:
"Không, bổn cung không bao giờ đùa giỡn với người khác."
Lâm Nguyệt Thư cúi đầu quỳ xuống, bái phục trên mặt đất: "Nguyệt Thư cảm ơn đại ân của nương nương, cả đời không quên."
Cả đời không quên?
Đúng thật là khó quên.