Chương 9

9. Trong bữa yến tiệc vạn thọ hoàng đế, ta đưa theo Lâm Nguyệt Thư tiến cung. Bùi Thừa Kiền cau mày nói: "Sao nàng lại mang tiện tì này vào cung?" Ta trấn an hắn: “Lâm cô nương là người có công, xứng đáng được dự tiệc”. Bùi Thừa Kiền không hài lòng gật gật đầu, nhắm mắt không nói gì. Đột nhiên ngựa bị h/oảng s/ợ, toàn bộ khoang xe lắc lư dữ dội, cả cỗ xe lật ngã xuống đất. Bùi Thừa Kiền vô thức bảo vệ ta. Còn Lâm Nguyệt Thư bị hất ra khỏi xe ngựa, bị thương ở cánh tay. Bùi Thừa Kiền sốt ruột hỏi ta: "Vãn Vãn có bị thương không?" Ánh mắt ngập tràn lo lắng. Ta giễu cợt trong lòng, hắn đúng là diễn xuất diễn đủ bộ. Rõ ràng với khoảng cách của Lâm Nguyệt Thư căn bản không thể nghe thấy giọng nói của hắn, lại cứ phải giả vờ quan tâm một tiếng. Ta lắc lắc đầu tỏ ý không sao, phớt lờ hắn. Sau khi nghỉ ngơi xong, mọi người lại bắt đầu khởi hành. Lâm Nguyệt Thư bước vào một chiếc xe ngựa khác với khuôn mặt tái nhợt. Bùi Thừa Kiền thờ ơ nhắm mắt lại chợp mắt một lúc. Nhưng ta lại nhìn thấy. Ở một góc khuất, hắn véo tay mình đến đỏ bừng. Ta bình tĩnh nói:“Điện hạ, thần thiếp không bao giờ nói đùa.” Bùi Thừa Kiền có chút ngơ ngác: "Cái gì?" Ta nói tiếp: “Ngày đó nói sẽ thứ hôn cho Lâm cô nương, thần thiếp không hề nói đùa.” Ta nghiêng đầu rất ngây thơ: “Nếu điện hạ đã chán gh/ét sự đeo bám của Lâm cô nương như vậy, chắc người sẽ rất vui khi thấy chuyện này xảy ra phải không?” Đôi mắt phượng của Bùi Thừa Kiền tối sầm lại, tối đen như vực sâu. "Vãn Vãn, nàng thay đổi rồi.” “Những đức tính hiền lương thục đức, đoan trang rộng lượng thường ngày của nàng, đều chỉ là diễn thôi sao?” “Nếu như vậy thì ta xem như thật sự đã nhìn lầm rồi, đem lòng yêu nhầm người rồi.” Ta vuốt thẳng nếp nhăn trên y phục, nhàn nhạt hỏi: "Điện hạ không phải gh/ét Lâm cô nương sao? Tại sao phản ứng lớn như vậy?" Bùi Thừa Kiền nghẹn lại, sững người. Hắn nở một nụ cười dịu dàng, an ủi nói: "Ta chỉ cảm thấy việc làm lo/ạn phổ uyên ương không tránh khỏi có chút tùy hứng." Ta nhẹ thở ra tiếng, không quan tâm hắn, quay người bước xuống xe ngựa. Hắn nắm lấy cổ tay ta, lạnh lùng nói: "Ta gh/ét nàng ấy, nhưng ta cũng sẽ không bao giờ cho phép nàng làm bất cứ điều gì nàng muốn với nàng ấy." Ta hung hăng rút tay ra, lạnh lùng nhìn hắn một cái. Có lẽ ánh mắt này quá lạnh nhạt, hắn nhất thời chưa lấy lại tinh thần. Cung yến bắt đầu, khách khứa ngồi đầu bàn, biên quan lại truyền đến chiến báo. Huynh ta đã thắng một trận đại chiến với Bắc Lượng, hiện đang mang quân trở lại triều đình. Thúc thúc ta đã trấn áp thành công cuộc nổi lo/ạn ở Nam Cương, hiện đã có vị trí vững vàng. Hoàng đế vui mừng khôn xiết, ban thêm cho cả tộc Thôi Thị một kim bài miễn tử. Hoàng đế nhìn thấy ta ở bàn tiệc liền cười vui nói: “Thái tử phi có muốn phần thưởng nào không, cứ việc mở lời.” Trong góc không ai chú ý, Lâm Nguyệt Thư tràn ngập mong đợi. Nàng nghĩ rằng, ta muốn xin phong nàng làm thái tử phi. Sắc mặt của Bùi Thừa Kiền tối sầm lại. Hắn thấp giọng u/y hi*p: “Thôi Vãn Tình, nếu nàng dám cầu ban hôn Lâm Nguyệt Thư cho người khác, ta sẽ không bao giờ bước chân vào chính phòng nửa bước.” Hắn tin chắc rằng ta vẫn còn yêu hắn. Ta nhấc bước đi đến giữa đại điện. Cúi đầu một lạy. "Khởi bẩm bệ hạ, thần nữ biết một năm trước thái tử bị thương, được nàng m/ù Lâm Nguyệt Thư c/ứu, hai người vì thế có tình ý với nhau, khiến thần nữ rất cảm động." Ta nặng nề nhấn mạnh. "Nàng m/ù có công c/ứu giá, c/ầu x/in bệ hạ ban cho nàng m/ù làm thiếp của thái tử!" “Thần nữ không thể có con, xin bệ hạ… thứ cho thần nữ được hòa ly! Tiếng tre trúc trong cung yến chợt im bặt.