Đi qua một giờ, đoàn Thu Dĩnh bắt đầu đi đến 1 nơi cây
cối rậm rạp, có vài ánh nắng thoáng chiếu xuống, sương mù vẫn không giảm đi
“Aiz --” Thu Dĩnh thở dài 1 hơi, nhìn ánh nắng chiếu trên người mình, đến bây
giờ mới biết cảm ơn ông mặt trời, cho dù không có nhiều độ ấm, nhưng ở sâu
trong rừng tối thế này, bấy nhiêu cũng đủ ấm áp rồi, giống như tìm được hy vọng
đã mất đi vậy
“Cứ ở chỗ ẩm thấp này, tôi thật nghi ngờ không biết nấm có mọc từ quần áo ra
không!” Tự Nhất Mi vừa nói vừa nhìn sương mù bám đầy trên áo
mình
Phi Ngư cởi áo ngoài ra, nhìn vẫn còn vài giọt nước nhỏ, nói:“Ha ha, như vậy
càng tốt, không sợ đói bụng, A Kì, anh nói phải không?"
Thất Hàn gật gật đầu, cầm lấy chiếc khăn tay lau hết nước đọng trên mặt Phi Ngư
Thu Dĩnh đến trước mặt bé, ngồi
xổm xuống, lau khô khuôn mặt ẩm ướt của bé, nói với Diệp Lạc đằng sau: “Diệp
Lạc, quần áo của con ướt hết rồi, có đem quần áo cho con không?” Lời còn chưa
dứt, liền nhìn thấy Diệp Lạc lấy một bộ quần áo màu lam ra từ người mình
Lưu loát cởi hết quần áo trên người bé, lau khô làn da trắng nõn, cô nhận lấy
quần áo từ tay Diệp
Lạc
Diệp Lạc nhìn quần áo vây kín đường cong lung linh của Thu Dĩnh, nói: “Em cũng
thay quần áo đi.”
Thu Dĩnh nhìn quần áo dính sát vào người mình, thầm nghĩ, may mắn là màu đỏ, không
nhìn ra. [...= =] nhìn lại quần áo người nào đó cũng đang ướt sũng, tự tại
đứng, mái tóc ẩm ướt rối rắm, quần áo màu trắng hơi mỏng, ẩn ẩn có thể thấy
được, tuy rằng chật vật nhưng cũng có một loại mĩ cảm.... Trong lòng cô đột
nhiên dâng lên một nỗi xúc động...
Diệp Lạc đi lên, cầm lấy tay Thu
Dĩnh tránh xa mấy người kia, chọn một góc cây khuất, nói: “Nơi này được không?”
Thu Dĩnh nhìn quanh bốn phía, cảm thấy có thể che được, vì thế gật gật đầu:
“Uh.”
Vì thế, sau đó Thu Dĩnh cởi quần áo, quần áo được thay xong cảm thấy thật thoải
mái sạch sẽ, đương nhiên, trong quá trình đó, Diệp Lạc thân sĩ của chúng ta
cũng không có nhìn lén, giữa hai người cũng không xuất hiện kịch tình thường
thấy, cái gì nữ chính đang thay quần áo xảy ra chuyện ngoài ý muốn kêu nam
chính vào, sau đó nam chính khống chế không được, v.v...
“Được rồi" Thu Dĩnh thay quần áo xong nói
Diệp Lạc xoay người, nhìn thấy ánh mắt vừa lòng nói, nói: “Em chờ anh một
chút.” Nói xong, không đợi Thu Dĩnh trả lời, anh bắt đầu cởi quần áo trên người
mình
Này này, cho dù anh là con trai nhưng cũng nên giữ ý một chút a! Bất quá, anh
cũng không để ý, tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh, không nhìn không ngắm
thôi!
Diệp Lạc bình tĩnh thay quần áo dưới ánh mắt của Thu Dĩnh
Mọi người thả lỏng tinh thần, không nhận thấy được từ trong bóng đêm, có một
ánh mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ, cực kì hung ác
Thu Dĩnh nghe thấy không khí có mùi, nhíu mày nói: “Diệp Lạc, anh có ngửi được
mùi gì kì quái không a? Ô, giống như đồ ăn bị thiêu vậy.”
“Huh?” Diệp Lạc nghe vậy cũng quay qua quay lại ngửi thử, sau đó nói: “Không
có.”
“Càng ngày càng nặng.” Thu Dĩnh lấy tay che mũi nói.
“ Anh cũng ngửi thấy được.” Diệp Lạc nhăn mày
Bọn Tự Nhất Mi cũng la lên, “Rất thối rất thối”
“Mama, thối, thối.” Cục cưng cau mày, dùng 2 ngón tay giữ
chặt mũi mình lại nói
Sói bạc nằm dưới bé cảnh giác nhìn bốn phía, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng gầm
nhẹ. Mọi người cũng rút vũ khí của mình ra, chăm chú nhìn xung quanh
Đứng sau bụi cây rậm rạp biết địch nhân đã cảnh giác, nhưng nó đã một ngày chưa
ăn, hiện tại rất đói bụng, không muốn buông tha cho những thứ này, vì thế nhanh
chóng tiếp cận bọn họ, Thu Dĩnh ngửi được mùi vị càng ngày càng thối
Thu Dĩnh nhìn thấy thân ảnh đằng sau bụi cây, là một sói đen cường tráng, ánh
mắt đỏ tươi, khoé miệng mang dấu răng bén nọn, còn có nước miếng hôi thối, bộ
lông rối loạn nhìn không chịu nổi
Tự Nhất Mi nhẹ nhàng thở ra, nguyên lai là con Sói Tật Phong cấp 80 a, tuy rằng
lớn hơn bọn họ 10 cấp, nhưng cũng không có khả năng tiêu diệt bọn họ, một mình
hắn cũng có thể đuổi nó về nhà... Nhưng hiển nhiên, Tự Nhất Mi đã quên một kĩ
năng của sói đen này, đó là trước khi chết sẽ kêu lên 1 tiếng - kêu, kêu đồng
bọn đến báo thù cho mình
[hiện tại,
Diệp Lạc 69 cấp, Thu Dĩnh 50 cấp, Vân Thiên 65 cấp, Hàn Kì 67 cấp, Hằng Mi 66
cấp]