Chương 12
Ta c/ầu x/in hoàng hậu, cho ta được vào cung để ở bên đại tỷ, ta không thể để đại tỷ đối mặt một mình.
Nàng ta thở dài, nâng cằm ta lên, “Tiểu Châu, ngươi cũng giống A Nhiên, từ nhỏ đến lớn đều bám theo nàngta không rời. Bổn cung không hiểu, nàng tarốt cuộc có gì tốt.”
Có gì tốt sao? Đại tỷ điểm nào cũng tốt.
Ta chỉ h/ận mình không đủ sức mạnh, không thể bảo vệ đại tỷ, thậm chí không thể ở bên cạnh.
Ta vốn là con của một vũ nữ, mẹ ta vì muốn tiếp cận quyền quý mà lén sinh ra ta, sau khi bà qu/a đ/ời, ta không nơi nương tựa, vì xuất thân mà không được cha và tổ mẫu đối đãi tử tế, không ai biết đến Thẩm gia lục tiểu thư.
Giữa mùa đông lạnh giá, chính đại tỷ đã phát hiện ra ta đang gặm bánh bao lạnh trong một góc khuất.
Đại tỷ dịu dàng nắm tay ta, đưa ta đến gặp chính thất, c/ầu x/in bà nhận ta.
Đại tỷ nói ta là tiểu thư nhỏ nhất của Thẩm gia, đương nhiên phải được nuôi dưỡng như châu ngọc.
Rất trớ trêu, cái tên Thẩm Châu Vân là do đại tỷ đặt cho ta.
Ta nguyện vì đại tỷ mà lên núi đ/ao, xuống biển lửa.
Đáng tiếc, đại tỷ chưa bao giờ cần điều đó.
Năm đó, đại tỷ nhất quyết từ hôn với Hoắc gia, ta ngập ngừng giơ tay, nói rằng ta nguyện thay đại tỷ gả vào Hoắc gia.
Đó là lần đầu tiên đại tỷ đ/á/nh ta.
Đại tỷ m/ắng ta đến giờ vẫn nhu nhược, không có chí tiến thủ.
Đại tỷ biết ta không thích Hoắc Nhiên.
Ta chỉ muốn giúp đại tỷ.
Hoàng hậu lắc đầu, nàng ta nói, Thẩm gia đã hết thời, các ngươi không thể thay đổi điều gì. Phải biết rằng, một triều đại chỉ có một vua, hưởng phú quý trăm năm đã là đủ rồi.
Khi ta theo hoàng hậu bước vào cửa Thư Tú Cung, đại tỷ lại phát bệ/nh.
Ta chạy vào nội thất, nghe thấy Hoắc Nhiên tức gi/ận hỏi, “Ngươi đến đây làm gì?”
Hoàng hậu cười nói dịu dàng, “Sao vậy, không thể đến thăm nhi tử tương lai của ta sao? A Nhiên, đừng quên những gì ngươi đã hứa với ta.”
Ta m/ù mịt không hiểu.
Đại tỷ mồ hôi đầm đìa, thấy ta thì yếu ớt đưa tay ra, ta vội vàng nắm lấy, “Tiểu Châu... trong hộp trang điểm của ta có bộ y phục ta may cho A Nguyện... muội nhớ khi có cơ hội hãy mang ra ngoài giúp ta.”
Ta cắn răng gật đầu.
Ta nghĩ, tốt nhất là đừng để đại tỷ biết sự thật.
Đại tỷ đ/au đớn, gân xanh nổi lên, môi nứt nẻ, đột nhiên như nghe thấy gì đó, đôi tay ôm ch/ặt lấy tai, “Đừng đến tìm ta... mẫu thân không phải không muốn c/ứu con, nhưng con không nên đến... con vốn không nên đến mà...”.
M/a ma đưa cho ta bát th/uốc, “Quý nhân, Hoàng quý phi lại bị á/c mộng, mau cho nàng ấy uống bát th/uốc này, nếu không lát nữa sẽ không còn sức để sinh.”
Ta ngập ngừng đáp lại.