Chương 16+17
Chương 16
“Thẩm Khê là ai?”
Tô Ngự đột nhiên mở mắt, khàn giọng hỏi.
Không khí nhất thời trở nên trầm mặc.
Cố Liễm nhắm mắt lại, mở ra.
“Người yêu của tôi.” Anh nói.
“Đàn ông?”
“Ừ.” Cố Liễm cúi đầu nhìn về phía Tô Ngự: “Cậu và cậu ấy rất giống nhau.”
Tô Ngự đột nhiên nở nụ cười, “Giống chỗ nào?”
Cố Liễm tựa hồ rất đ/au đầu, anh cau mày, nói thật: “Tôi không nhớ rõ bộ dáng cụ thể của cậu ấy, nhưng nhìn thấy cậu tôi có cảm giác như khi thấy cậu ấy. Bởi vì đầu của tôi bị thương, trí nhớ bị tổn hại.”
“Không có ảnh chụp sao?” Tô Ngự hỏi.
“Không có.” Cố Liễm cười khổ nói: “Sau khi cậu ấy qu/a đ/ời, lão Tần liền xử lý tất cả mọi thứ liên quan đến cậu ấy.”
Nguyên nhân không nói Tô Ngự cũng hiểu.
“Từ ngày đầu tiên cậu ấy nói thích tôi.” Cố Liễm nhớ lại: “Khi đó tôi tà/n nh/ẫn quyết tuyệt, gi*t người chưa bao giờ chớp mắt. Không ai nguyện ý tiếp cận tôi, ngoại trừ cậu ấy.”
“Cậu cũng nói thích tôi.”
Tô Ngự nhắm mắt lại: “Vậy chắc chắn anh ấy rất thích anh.”
“Ừ, sau khi chúng tôi cùng một chỗ trải qua một đoạn thời gian ngọt ngào rất dài, thậm chí tôi còn muốn chậu vàng để rửa tay.” Giọng nói Cố Liễm đột nhiên trở nên thống khổ: “Nhưng nhiệm vụ cuối cùng của chúng tôi thất bại, vì c/ứu tôi, mà cậu ấy trúng một phát sú/ng, mà cả người tôi bị n/ổ tung b/ắn đẩy ra ngoài, đầu đụng vào vách tường.”
Tuy rằng nhặt về một cái mạng, nhưng lại quên cậu ấy hơn phân nửa.
Cố Liễm kéo chăn cho Tô Ngự, tắt đèn.
Trong nháy mắt đóng cửa, Tô Ngự đứng dậy rút kim trên tay ra.
17.
“Sao cậu lại tới đây? "Lão Tần nhìn Tô Ngự đứng ở cửa có chút gi/ật mình.
“Vừa chấp hành xong nhiệm vụ, thuận tiện tới thăm ông." Tô Ngự không nhanh không chậm nói.
Lão Tần dạy hắn dịch dung, coi như là sư phụ của hắn, không có gì đáng trách.
Lão Tần đặt khẩu sú/ng đã lau lên bàn, rót cho hắn một ly nước.
“Mùi m/áu tươi sao lại nồng như vậy, Cố Liễm ngửi thấy nhất định sẽ không vui.”
Tô Ngự bưng ly nước lên uống một hơi cạn sạch, "Có qu/an h/ệ gì, hắn hiện tại không ở đây.
Lão Tần nhìn hắn lắc đầu: "Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
“Tôi muốn nhìn Thẩm Khê một chút.”
“Không có ảnh." Lão Tần đứng lên xoay người.
Đây là né tránh theo bản năng.
Tô Ngự thay đổi một vấn đề: "Tôi và hắn có bao nhiêu giống?”
“Cậu cảm thấy Cố Liễm thích cậu sao? " Lão Tần đột nhiên cười híp mắt hỏi cậu.
“Không thích." Tô Ngự không chút do dự.
“Suy nghĩ thật kỹ." Lão Tần nói.