Chương 4
Đêm đó, tôi cố ý đặt bừa tờ vé số ở trong tủ đầu giường.
Lúc nửa đêm, quả nhiên Lâm Tô Tô lén lút mò vào phòng tôi cẩn thận tìm ki/ếm.
Rất nhanh, bà ta đã tìm thấy tờ vé số của tôi và nhét vào túi áo của mình.
Trước khi đi còn không "chậc" một tiếng với tôi đang giả vờ ngủ say: "Mày cũng đừng trách tao, ai bảo mẹ mày ch*t sớm, không có ai bảo vệ mày chứ."
Nói chầm chậm nắm ch/ặt nắm đ/ấm trong màn đêm.
Hi vọng bà có mạng để tiêu số tiền này.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi cố tình bày ra dáng vẻ hoảng hốt lo sợ, lật qua tìm lại ở trong phòng.
"Vé số của mình đâu? Mình nhớ rõ mình đã để nó trong tủ đầu giường mà, sao lại không thấy đâu rồi?"
Bố tôi từ ngoài cửa đi vào, có hơi nghi hoặc hỏi tôi: "Vé số gì cơ? Con trúng giải à?"
"Dạ, bố! Con trúng tròn 500 vạn đấy!"
Bố tôi trợn trừng hai mắt, có phần không thể tin nổi.
"500 vạn?"
Sau khi có được đáp án khẳng định, ông ta lập tức bắt đầu tìm ki/ếm cùng tôi.
Lâm Tô Tô ngáp ngắn ngáp dài chậm rì đi qua: "Mới sáng sớm mà ồn ào gì thế?"
Bố tôi sốt ruột quay đầu nhìn bà ta: "Vé số trúng giải của Nhiên Nhiên không thấy đâu nữa, bà có nhìn thấy không?"
Sắc mặt của Lâm Tô Tô thoáng chốc cứng đờ lại, còn âm thầm trừng mắt với tôi, chắc hẳn là trách tôi còn làm to việc này.
Bà ta đảo tít con ngươi, sau đó làm như không quan tâm nói: "À, tờ vé số đó à, em nhận giúp con bé."
Tôi giả vờ tức gi/ận khác thường xông tới phía bà ta: "Đây là vé số con trúng, mau trả lại cho con!"
Bà ta cười rất dịu dàng: "Nhiên Nhiên, con đừng gấp. Con còn nhỏ tuổi, cầm một khoản tiền lớn như vậy nhỡ bị giảm thọ thì sao?"
"Để dì giữ giúp con, đến khi con lấy chồng, dì sẽ thêm vào của hồi môn cho con."
Tôi lạnh lùng nhìn thẳng bà ta: "Đã cư/ớp mặt Phật của con còn chưa đủ, bây giờ đến cả vé số cũng muốn cư/ớp sạch đúng không. Lâm Tô Tô, dì có mạng cư/ớp những thứ này, không biết dì có mạng tiêu hay không đây?"
"Con..."
Bà ta giơ tay muốn đ/á/nh tôi, bị tôi nắm ch/ặt cổ tay đẩy mạnh ra sau.
"Được rồi!"
Bố tôi vội chạy ra đằng sau Lâm Tô Tô đỡ lấy bà ta, bà ta lập tức bày ra bộ dạng chịu tủi nh/ục thu người ở trong vòng tay của ông ta.
"Lão Sở, tôi đã gả cho ông nhiều năm như vậy, chăm nom nuôi nấng Nhiên Nhiên, không có công lao cũng có khổ lao chứ?"
"Nhưng anh xem xem con bé đối xử với người mẹ kế này như thế nào, tuổi còn nhỏ mà một chút lương tâm cũng không có."
Sau đó bà ta lại ghé sát tai bố tôi, khẽ giọng thì thầm nói: "Nếu để nó cầm số tiền này, sau này không phải lợi cho tên đàn ông nào à. Huống hồ gần đây Sở Uyển cần phải tổ chức đám cưới, sản nghiệp nhà Tử Dụ lớn, của hồi môn của chúng ta cũng không thể kém quá xa được, đ/á/nh mất thể diện nhà họ Sở các anh thì phải làm sao?"
"Chúng ta giữ thể diện đàng hoàng một chút thì sau này nhà họ Tống cũng sẽ xem trọng chúng ta hơn, nửa đời sau của chúng ta dựa vào nhà họ Tống còn lo cái gì nữa."
Bố tôi nghe vậy gật đầu liên tục, quay sang quát tôi một trận: "Tiền này để chỗ ai không phải cũng như nhau à. Về phần mặt Phật kia, dì mày cũng đã nói là cho Sở Uyển mượn đeo mấy ngày, sao mày càng lớn lại càng nhỏ nhen vậy hả?"
Một chút quyến luyến cuối cùng đối với tình thân cuối cùng cũng bị xóa bỏ.
Tôi bật cười tự giễu, ngay khi ông ta bắt tôi nhường Tống Tử Dụ cho Sở Uyển tôi đã nên nhìn cho rõ hiện thực, bọn họ mới là người một nhà, còn tôi chỉ là một người ngoài mà thôi.
Có mẹ kế ắt sẽ có bố dượng, câu nói này thật sự không hề lừa tôi.
Tôi thất vọng cúi đầu: "Được, vậy thì cứ để ở chỗ hai người trước đi."
Tôi nhìn bóng lưng Lâm Tô Tô vô cùng đắc ý khoác tay bố tôi, mỉm cười lạnh lẽo.