Chương 15
Ngay vào lúc tôi sắp chống đỡ không nổi nữa, dưới núi đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Những người dân làng canh giữ tôi nhận được điện thoại, sắc mặt thay đổi cũng nhanh chóng đi xuống núi.
Tôi nghe thấy rõ ràng ở phía bên kia điện thoại nói: “Công an đến rồi.”
Cùng lúc đó cũng có người tìm đến chỗ ngôi miếu Xà Thần ở trên núi.
“Là ở đây sao?”
“Thật sự quá đáng rồi, vì để chiếm lấy cổ vật mà có thể tạo nên tà giáo như vậy!”
“Quá đáng nhất là còn có nhiều người tin như thế! Hại quá nhiều cô gái rồi, may mà có thể c/ứu ra được!”
“Tất cả đều phải cảnh giác!”
Có người!
Tôi dùng hết sức mình để phát ra âm thanh: “C/ứu tôi với…”
“Đội trưởng, trong đó có người!” Người bên ngoài đột nhiên cất tiếng lên.
Tôi nhìn thấy có luồng sáng xuất hiện ở trước cửa miếu, ở đó rất nhiều người đang đứng…
Bọn họ kinh ngạc nhìn thấy tôi toàn thân đều là m/áu.
Tôi cũng bắt đầu sợ hãi, người tài xế xe tải họ Huỳnh đó đã đủ để cho tôi nhận một bài học nhớ đời.
Đang đợi tôi là thiên đàng? Hay là địa ngục?
Trong đám người có hai cô gái đi ra, một người nhanh chóng chạy đến bên tôi ôm ch/ặt lấy tôi: “Còn sống là tốt….”
Tôi nhìn khuôn mặt quen thuộc của chị ấy, lẩm bẩm gọi: “Chị An Hoa….”
Chị An Hoa vừa tức gi/ận vừa sợ hãi, nghẹn ngào nói: “Khi ở trong miếu có nhìn thấy tín hiệu chị gửi không? Sao còn không chạy, vậy mà còn để bị thương nặng đến như thế.”
Chị ấy nói là lúc tôi vừa được đưa đến miếu chuẩn bị đưa lên h/iến t/ế.
Tôi dựa vào người của chị ấy cười: “Thật sự là chị, lúc đó sao mà chạy, căn bản là chạy không được.”
Chị Thúy Tú đã lâu không gặp cũng chạy về phía đám người: “Đồng chí công an, anh mau đến đây!”
Còn không biết có bàn tay của ai nắm tay tôi, nói với tôi: “Trời sáng rồi, đừng sợ nữa.”