Chương 5
Từ sau khi ăn xong “bữa cơm trăm nhà” vào ngày hôm đó, bố mẹ ngày càng quản tôi nghiêm khắc hơn.
Chuyện này tuyệt đối không phải là ảo giác của tôi.
Mỗi khi tôi đi ra khỏi cửa nhà, khi đi dạo trong làng đều sẽ có người như có như không đang nhìn tôi vậy.
Bà cụ ở bên cửa vừa may giày vừa nói chuyện.
Mấy bà cô đang hái rau ở trong ruộng.
Người đàn ông cứ lái chiếc xe đạp ba bánh chạy đi chạy lại.
Tất cả ngóc ngách đều có ánh mắt đang nhìn tôi.
Ngày thứ ba sau khi quay về làng, tôi đã có ý định bỏ trốn.
Tôi đang tính toán không đi ra bằng cổng làng.
Từ mảnh đất trồng cao lương* phía Nam của làng đi ra ngoài thì có thể ra đến ngay đường đại lộ, tài xế đi lại ở nơi đó đều là tài xế xe lớn. Chỉ cần nhìn thấy được người ở bên ngoài làng thì xem như lần này tôi có thể trốn ra ngoài thành công.
*Cao lương: Cao lương, một loại ngũ cốc cổ thuộc họ cỏ Poaceae. Hạt cao lương có hình dạng nhỏ, tròn và thường có màu trắng hoặc vàng - mặc dù một số giống có thể cho hạt cao lương đỏ, nâu, đen hoặc tím.
Tôi đã suy nghĩ quá ngây thơ.
Lúc đó đang là chạng vạng, là lúc mà người người nhà nhà đều đang ăn cơm tối, tôi nghĩ có lẽ sẽ không có ai chú ý đến tôi đâu.
Tôi chạy về mảnh đất cao lương ở phía Nam, mọi thứ đều vô cùng thuận lợi.
Tôi khom người chạy xuyên qua các cây cao lương, cành lá sắc bén cứa vào da thịt tôi.
Sắp tới rồi, sắp tới rồi.
Tôi đã nghe thấy tiếng xe qua lại rồi!
Vạch những lá của cây cao lương ra, trong lúc nguy cấp những chiếc xe tải chở hàng giống như một đấng c/ứu thế xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi không quan tâm đến khả năng có thể bị đụng ch*t, liều mạng chạy ra đường lớn để kêu c/ứu.
“Bé gái, cháu làm sao vậy?”
Có một chiếc xe đã chạy qua rồi nhưng đột nhiên chạy ngược lại, kính xe từ từ hạ xuống lộ ra một khuôn mặt đôn hậu.
“Chở cháu lên thị trấn được không?” Ông chú ngơ người: “Bé gái, xe này của chú không dừng lại ở trên thị trấn đâu.”
Tôi hoảng lo/ạn nên đành làm liều: “Đi đâu cũng được, chở cháu đi theo với! Cháu sắp bị bố mẹ b/án đi rồi!”
“...Sao lại đáng thương như thế này.” Ông chú lộ ra một nụ cười: “Vậy được thôi, chú chở cháu một đoạn. Nhìn thấy cháu có vẻ hiền lành nên không lấy tiền cháu đâu.”
Trên đường ông chú có nói với tôi, ông ấy họ Huỳnh nhà cũng ở gần đây, nhưng mà ông ấy suốt ngày đi khắp nơi để ki/ếm ăn nên không còn mấy thân thiết với người trong gia đình từ lâu.
Chỉ cần không liên quan đến người ở đây là được.
Tôi ngồi trong xe dưới ánh hoàng hôn, tâm trạng cũng dần thả lỏng hơn.
Đợi đến khi lên trấn, tôi nhất định sẽ nghĩ cách báo cảnh sát, những người khác tôi mặc kệ nhưng nhất định phải dẫn em gái theo cùng.
Trước xe trên tấm kính chắn gió có treo thứ gì đó đang chuyển động, tôi nheo mắt lại nhìn, hình như là một cái tượng nhỏ.
Ông chú họ Huỳnh còn hỏi những chuyện thường ngày: “Tiểu Hứa à, cháu học lớp mấy rồi?”
Tôi thuận miệng đáp: “Lớp mười hai rồi.”
Khi đi qua đèn đường, ánh sáng chiếu vào trong xe.
“Mười tám rồi sao.” Ông chú họ Huỳnh nói.
Tôi đã nhìn thấy rõ cái tượng đang treo trên xe.
Là một bức tượng nho nhỏ.
Là tượng của Thần Rắn.