Chương 2 3
2.
Sau một thời gian chờ đợi dài dằng dặc, cuối cùng đêm cũng buông xuống.
Bạn cùng phòng đều đã rơi vào giấc ngủ say, tôi lén lút bò lên giường Trì Tự, hưng phấn nhìn món ăn của mình.
Dưới ánh trăng trong trẻo, cổ Trì Tự càng thêm trắng ngần, mạch m/áu xanh dường như nổi rõ lên.
“Hút hít~”
Vì thèm ăn nên nước miếng của tôi tuôn ra không ngừng, ngay lập tức kí/ch th/ích khẩu vị.
Muốn hút, muốn cắn.
Ba đêm trước, tôi sợ bị cậu ấy phát hiện, tôi chỉ dám nhấm nháp vài ngụm cho đỡ thèm.
Ngay cả dấu vết cũng không dám để lại.
Nhưng đêm nay, cậu ấy thật sự quá mê người, tôi thực sự không nhịn nổi nữa.
Chỉ một ngụm thôi, một ngụm là đủ.
Nếu có để lại dấu vết, cứ đổ thừa cho con gì cắn là được.
Sau khi hạ quyết tâm, tôi rón rén nằm xuống bên cạnh cậu ấy, ghé sát cổ hắn, lè lưỡi liếm nhẹ.
Ô ô~
Hương thơm ngọt ngào này, chỉ mới liếm thôi mà đã thơm đến vậy, nếu hút một ngụm chẳng phải sẽ ngất ngây sao?
Càng nghĩ tôi càng phấn khích, càng phấn khích tôi càng liếm say sưa, răng nanh bất giác chạm vào da cậu ấy.
Ngay khi tôi định dùng sức đ/âm sâu vào, thì trên đỉnh đầu bỗng vang lên giọng nói trầm khàn rõ ràng:
“Tô Dạng, cậu đang làm gì?”
3.
Xong rồi.
Tiêu thật rồi.
Lần này chắc bị Tòa án th/iêu đến tro cũng không còn.
Tôi “soạt” một tiếng thu răng nanh lại ngay, nhưng lại quên mất môi vẫn áp sát vào da Trì Tự, mút cậu ấy một cái rõ to.
Tiếng “chụt chụt” vang lên rõ ràng trong không khí tĩnh lặng.
Tôi r/un r/ẩy ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Trì Tự.
Cậu ấy đưa tay nắm lấy cằm tôi, hơi nâng lên, giọng khàn khàn: “Hỏi cậu đấy, sao không trả lời?”
Tôi gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào.
Trong lúc hoảng lo/ạn, ngón tay ấm áp của cậu ấy lại chạm vào môi tôi, từ từ đẩy vào bên trong.
Tôi kinh hãi hít một hơi lạnh, vội vàng rút tay cậu ấy ra: “Sao cậu có thể chạm vào răng tôi?!”
“Không được sao?”
“Tất nhiên là không được!”
Tộc trưởng đã nói, thế này…
Những thứ riêng tư như thế này chỉ có mối duyên định mệnh mới được chạm vào.
Ánh mắt cậu ấy dừng lại trên ngón tay trong suốt, rồi quay lại nhìn tôi, khẽ nâng cằm:
“Cậu có thể hôn cổ tôi, sao tôi không thể chạm vào răng cậu?”
Ờ…
Nghe có vẻ hợp lý.
Cổ hình như cũng là một chỗ riêng tư.
Thấy tôi không nói gì, cậu ấy từ từ tiến lại gần: “Tô Dạng, có phải cậu thích tôi không?”
Tôi lập tức trợn tròn hai mắt: “Tôi thích cậu?”
Trì Tự nhếch môi, vẻ mặt cười đến sung sướng: “Ừ, cậu thích tôi, tôi biết.”
Khoan đã, đại ca, tôi đây là còn chưa trả lời mà!
Chưa kịp mở miệng, cậu ấy đã tự nhiên nói tiếp:
“Gần đây cậu cứ lén lút nhìn tôi, tôi đi đến đâu cậu theo đến đó, đêm qua tôi tắm, cậu còn bám vào khe cửa nhìn tr/ộm, mỗi đêm lại leo lên giường tôi để hôn tr/ộm…”
Những gì cậu ấy nói quả thực tôi đều làm, nhưng lý do là bởi tôi không thể cưỡng lại hương thơm đặc biệt từ m/áu của cậu ấy nha.
Hơn nữa, tại sao lời từ miệng cậu ấy nói ra lại như có thêm một tầng ý nghĩa khác nhỉ?
“Đó chẳng phải là thích thì là gì?”
“Tất nhiên là không phải.” Tôi phản bác ngay lập tức.
Tôi là một m/a cà rồng có nguyên tắc rõ ràng: đồ ăn và người yêu tuyệt đối không được lẫn lộn.
Mặc dù phương diện nào của cậu ấy cũng rất hợp khẩu vị tôi, từ khuôn mặt, dáng người đến… cái đó.
Thực tế, tôi cũng từng động lòng với cậu ấy.
Nhưng người yêu của tôi chỉ có thể là mối duyên định mệnh đã định trước, tuyệt đối không thể là cậu ấy!
Dưới cái nhìn đầy áp lực của cậu ấy, trong đầu tôi chợt lóe lên, bỗng nhớ tới một cuốn tiểu thuyết từng đọc, lấy hết can đảm bịa một lời nói dối:
“Tôi chỉ là bị bệ/nh thôi, cậu biết hội chứng thiếu tiếp xúc da thịt chứ?”
Trì Tự nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt đầy dò xét.
Sau một lúc im lặng, cậu ấy cúi đầu, nặng nề thở dài: “Biết.”
Tôi vội vã tiếp lời: “Đúng vậy, đúng vậy, cho nên những chuyện tôi làm với cậu đều là vì tôi bị bệ/nh, tuyệt đối không phải vì tôi thích cậu đâu.”
Vừa nói tôi vừa quan sát phản ứng của cậu ấy, sợ bỏ lỡ điều gì quan trọng.
“Ừm, cho nên cậu định làm như thế nào?”
“Hả?”
Cậu ấy hơi nhướng mí mắt, khóe môi nhếch lên, cười nói:
“Hội chứng thiếu tiếp xúc da thịt chẳng qua chỉ là một căn bệ/nh tâm lý nho nhỏ thôi, không cần phải lo lắng.”
“Nếu tôi đoán không nhầm, cậu chỉ có phản ứng với mình tôi thôi đúng không?”