Chương 10
10.
Có người từng nói rằng, khi yêu một người, tình cảm sẽ không thể giấu được, càng lúc càng trở nên tham lam.
Huống hồ là tôi, một con m/a cà rồng đã sống hơn năm trăm năm, cảm giác này càng không thể che giấu được.
Nhưng tôi vẫn không dám thổ lộ.
Đừng nói là tôi còn có một “mối duyên định mệnh,” cho dù không có, tôi cũng chẳng đủ can đảm.
Bởi vì, Trì Tự không thích con trai.
Từ khi nhập học đến giờ, người theo đuổi cậu ấy không ít, không một nghìn thì cũng một trăm.
Cả nam lẫn nữ đều có, nhưng cậu ấy đều từ chối tất cả.
Nhưng cách từ chối thì lại khác nhau một trời một vực.
Với các nữ sinh, cậu ấy luôn dịu dàng ôn hòa, mỗi câu nói đều phải chú ý sắc mặt của đối phương, vừa khóc cậu ấy đã đưa khăn giấy.
Nhưng với các nam sinh bày tỏ, cậu ấy sẽ dùng nắm đ/ấm cứng như đ/á, tặng kèm theo một câu “Cút đi!” Mỗi lần nghĩ đến điều này, tôi lại cảm thấy việc mình là một con m/a cà rồng khiếm khuyết cũng tốt.
Chẳng những sẽ không bị đ/á/nh, còn có thể lợi dụng lòng tốt của cậu ấy để thỏa mãn những suy nghĩ dơ bẩn của mình.
Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy tồi tệ là cơn khát m/áu càng ngày càng khó kiểm soát.
Cùng với nóng lòng muốn thử hôn cậu ấy.
Như bây giờ, rõ ràng bị cậu ấy ôm ch/ặt vào ng/ực, nhưng mắt tôi không thể rời khỏi đôi môi cậu ấy ấy.
Trong đầu chỉ toàn những ý nghĩ lo/ạn cào cào.
Đỏ hồng, thật là đẹp mắt.
Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười nhẹ của cậu ấy: “Tô Dạng, cậu đang nghĩ gì vậy?”
Q/uỷ thần xui khiến, tôi buột miệng nói ra “Nghĩ về cậu”.
Không khí lập tức lắng xuống.
Thấy cậu ấy đứng sững lại, tôi vụng về bổ sung hai chữ “Nghĩ về… môi cậu”.
Vừa mở miệng mới phát hiện còn không bằng không nói.
Trong mắt cậu ấy, bây giờ trong lòng cậu ấy chắc hẳn tôi là một thằng ngốc, mắc bệ/nh kỳ quái, không những thế trong đầu còn đầy những suy nghĩ dơ bẩn.
Trì Tự mím môi, ánh mắt khóa ch/ặt tôi.
Chỉ một giây sau, cậu ấy đột ngột lật người đ/è tôi xuống dưới thân, giọng khàn khàn nói:
“Tô Dạng, chính em đã khiêu khích tôi.”