Chương 5
Theo lẽ thường tình, dù sử dụng mạng trên điện thoại hay máy tính, thì sẽ đều để lại dấu vết trên hệ thống mạng, từ đó cảnh sát mạng sẽ dựa vào những dấu vết này để theo dõi người ấy.
Nhưng cảnh sát Trần nói với tôi, người quản trị viên này là tài khoản xuất hiện một cách kỳ lạ.
Không có x/á/c thực tài khoản, không có địa chỉ IP, thậm chí đến dấu vết trên hệ thống mạng cũng hoàn toàn trống không.
Hoàn toàn không tìm ra được gì.
Còn về đường liên kết m/ua sắm mà tôi gửi cho cảnh sát Trần, cảnh sát Trần cũng nói, đó là một liên kết ảo.
Vì tôi và Dương Linh là hàng xóm ngay cạnh nhau, nên cảnh sát Trần dò hỏi tôi nhiều hơn.
Nhưng trên thực tế, tôi và Dương Linh không có nhiều tiếp xúc với nhau.
Về cơ bản, thời gian làm việc của chúng tôi khác nhau, nếu không phải tối nào đi làm về tôi cũng bắt gặp cô ta đi vứt rác, thì hoàn toàn chẳng tính là có giao thiệp gì.
Vì vậy khi thấy không hỏi ra được gì, cảnh sát Trần cũng chẳng nán lại lâu, anh ta nhanh chóng rời đi.
Khi cảnh sát Trần rời đi chưa được bao lâu, trong nhóm chat m/ua b/án vẫn luôn im ắng bấy lâu lại có tin nhắn mới: “Chốt đơn flash sale thành công.”
Tôi vội gửi đoạn tin nhắn ấy cho cảnh sát Trần.
Anh ta cảm ơn tôi cung cấp manh mối, và nói nếu có thêm thông tin gì thì sẽ thông báo cho tôi.
Nhưng dù đã trôi qua một tuần, bên phía cảnh sát Trần vẫn không có tin tức mới.
Tôi thầm nghĩ trong bụng, xem ra cái trò m/ua b/án mạng người này chẳng qua chỉ là trò l/ừa đ/ảo mà thôi.
Vốn dĩ tôi cũng không quá tin vào cái m/ua b/án mạng người gì đó này.
Trên đời làm gì có chuyện nào kỳ lạ như vậy chứ?
Khi tôi đang định bỏ qua chuyện này, thì đột nhiên điện thoại tôi lại nhận được một tin nhắn.
Tò mò mở ra xem, thì ra là tin nhắn từ nhà mạng Trung Quốc về gói cước.
Tôi đang định xóa cái tin nhắn vô dụng ấy đi, thì bỗng nhìn thấy đoạn tin nhắn phía dưới.
Thời gian hiển thị là đúng một tuần trước, số điện thoại là một dãy số mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Bên trên hiển thị: “Chúc mừng bạn giành flash sale thành công, chúng tôi sẽ sớm gửi vật phẩm đến hòm thư của bạn.”
Email của tôi ư?
Tôi vội mở hòm thư của tôi ra kiểm tra.
Trong mục thư rác, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cái email mà vốn dĩ tôi nên nhìn thấy từ một tuần trước.
Bức ảnh bên trong đó là hình cận cảnh một người đàn ông bị ch/ặt thành nhiều mảnh.
Phía dưới bức ảnh còn có viết một hàng chữ nhỏ: “Đánh giá năm sao nhận ngay x/á/c thật.”
Bỗng chốc, tôi thấy trời đất như quay cuồ/ng.
Dường như còn có thể ngửi thấy mùi m/áu tanh nồng bên trong bức ảnh.
Cái ch*t của người đàn ông này vô cùng thảm khốc, sau khi bị phân c/ắt ra, những mảnh thịt vụn còn được ghép lại với nhau.
Tôi nhìn như muốn nôn ra, gần như sắp ói ngay tại chỗ.
Tay tôi vẫn đang r/un r/ẩy, tôi vội báo lại hết những chuyện này cho cảnh sát Trần.
Cảnh sát Trần nói với tôi, số điện thoại này là sim rác, không thể tìm ra được chủ nhân.
Vì vậy tôi hỏi người t/ử vo/ng trong bức ảnh này là ai.
Cảnh sát Trần nói, người đàn ông này là bạn trai của Dương Linh.
Tuy nhiên hôm nay th* th/ể mới được phát hiện, nó được một người câu cá câu lên giữa sông vào nửa đêm.
Túi đựng x/á/c màu đen bọc ch/ặt những mảnh thịt vụn, một mùi hôi thối nồng nặc bốc lên.
Sau khi bị ngậm nước, khó mà đoán được thời gian t/ử vo/ng cụ thể, nhưng rõ ràng nạn nhân đã ch*t ít nhất một tuần.
Trong nhóm m/ua sắm không có ai dám nói gì nữa.
Mọi người đều sợ nếu nói thêm chữ nào, thì tai họa bất hạnh sẽ đổ lên đầu mình, ngoại trừ dì Vương vẫn luôn h/ận Dương Linh đến tận xươ/ng tủy.
Theo như thông tin cảnh sát Trần gửi cho tôi, người đàn ông bị tôi “m/ua b/án mạng người” này, cũng chính là bạn trai hiện tại của Dương Linh, thực ra là một kẻ sở khanh không ra gì.
Sau khi ngoại tình anh ta còn khiến Dương Linh mang th/ai, Dương Linh vừa phá xong cái th/ai thì anh ta lại đ/á/nh bạc rồi ôm một đống n/ợ về người.
Dương Linh định chia tay với anh ta, nhưng nào ngờ tên khốn này lại vác d/ao chạy đến dưới tòa chung cư la hét.
Từ đây mới có phần khung cảnh mở đầu, tin đồn cũng bắt đầu được lan truyền từ đó mà ra.