Chương 6
Nhưng tên đểu cáng này cũng không hẳn không hề liên quan chút nào đến chuyện này.
Cảnh sát Trần nói với tôi, tên khốn này đã nhấp vào đường liên kết liên quan đến đơn đặt hàng “m/ua b/án cái ch*t” của Dương Linh.
Gã trả tiền rồi, anh ta muốn Dương Linh phải ch*t.
Tôi sởn hết cả gai ốc, tôi cũng đã nhấp vào đường liên kết ấy, và đồng thời… cũng đã thanh toán.
Sau khi trở về đến nhà, càng lúc tôi càng cảm thấy bất an.
Chuyện này đã vượt ngoài tầm dự đoán của tôi.
Nếu cứ tiếp tục cái đà này, chỉ e rằng đơn đặt hàng “m/ua b/án cái ch*t” sẽ nhanh chóng đổ lên đầu tôi.
Vì vậy tôi tìm lại hóa đơn thanh toán nọ, và định hoàn tiền.
Nhưng ấn hoài ấn mãi, cái hóa đơn ấy như thể biến thành một bức ảnh, dù có ấn cũng chẳng có gì xảy ra!
Tôi bị chuyện này làm cho rối bời hết cả lên.
Tôi liên tục hỏi cảnh sát Trần rằng, liệu người thanh toán có gặp nguy hiểm hay không.
Cảnh sát Trần chỉ đành nói với tôi, nếu có bất kỳ nguy hiểm hay tin tức gì thì hãy thông báo cho anh ta.
Khoảng thời gian tiếp theo, ngày nào tôi cũng sống trong cái cảnh nơm nớp lo sợ.
Ngoại trừ đi làm, ngày nào tôi cũng liên tục lướt tin nhắn trong nhóm m/ua b/án.
Bây giờ nhóm chat m/ua b/án đã trở nên yên tĩnh hệt như một cái nhóm bị bỏ xó.
Tôi biết sự yên lặng như vậy là chuyện tốt, chỉ cần quản trị viên không xuất hiện phát đơn đặt hàng, vậy thì ít nhất tạm thời tôi vẫn tạm an toàn.
Bên phía cảnh sát cũng không điều tra ra đầu mối gì, nhưng tôi cũng cung cấp cho cảnh sát Trần một manh mối.
Đó là Dương Linh không hề chỉ có một mình trong thành phố này.
Cô ta còn có một người anh trai tên là Dương Việt.
Cảnh sát Trần hỏi tôi sao lại biết được điều đó.
Ánh mắt tôi khẽ lảng tránh trong giây lát, tôi chỉ nói từng nhìn thấy hai anh em họ ăn cơm ở dưới tòa chung cư trong khu.
Gần đây Dương Việt mới được phòng thích từ trong tù.
Tám năm trước, anh ta uống rư/ợu khi lái xe và đã đ/âm ch*t người, sau đó vào tù những tám năm.
Nhưng trước mắt cảnh sát Trần vẫn chưa thể theo dõi thông tin liên quan đến Dương Việt.
Tôi nhắc nhở anh ta: “Nếu Dương Việt đã bị nh/ốt trong tù từ nhiều năm trước, vậy thì chắc chắn anh ta cũng sẽ uất h/ận những người từng công kích em gái mình, chưa biết chừng tên đểu cáng kia đã bị anh ta gi*t hại.”
Cảnh sát Trần suy nghĩ một hồi: “Nếu có thêm thông tin gì thì hãy thông báo với chúng tôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng cử cảnh sát đến hiện trường vụ án.”
Dừng lại giây lát, cảnh sát Trần lại hỏi thêm một câu: “Cô sống một mình ở đây sao?”
Tôi ngại ngùng cười: “Đúng vậy, tôi và chồng đã ly hôn rồi, tôi ở lại đây ki/ếm cơm, mà cũng chẳng có người thân họ hàng gì.”
Sau một tuần yên ổn như vậy, nhóm m/ua b/án lại có tin nhắn mới được gửi.
“Giá đặc biệt hôm nay… 1 mạng người, 9.9 đồng giao hàng tận nhà.”
“Nhấp vào liên kết bên dưới để tham gia giành flash sale, thời gian giảm giá chỉ trong 3 tiếng.”
Tôi r/un r/ẩy mở avatar của quản trị viên ra.
Rồi nhận ra không biết bắt đầu từ khi nào, quản trị viên đã đổi ảnh đại diện thành ảnh bạn trai Dương Linh.
Tôi cảm thấy rất sợ hãi, thầm cầu nguyện sẽ không có ai click vào đường liên kết này, và cũng đừng có ai trả phí.
Nhưng lần này thời gian lại rất ngắn, dường như còn chẳng cần đến ba tiếng đồng hồ.
Tôi nhìn thấy tin nhắn được quản trị viên gửi vào nhóm:
“Chốt đơn flash sale thành công.”
Hai mắt tôi tối sầm lại, như thể sắp ngất đi.
Nhìn đồng hồ treo trên tường, bây giờ là một giờ sáng.
Căn hộ bên cạnh bỗng nhiên phát ra tiếng cào tường.
Có người đang khóc nức nở trong bóng tối.
Âm thanh ấy tựa như đang cười, nhưng cũng giống như đang khóc, như thể những gì u ám phát ra ra từ tận đáy lòng.
Đột nhiên, tôi cảm thấy có cơn gió lạnh lẽo lùa qua khe cửa sổ vào trong nhà.
Tiếng gió rì rào rì rào, đã c/ắt ngang tiếng khóc từ căn hộ bên cạnh.
Căn hộ bên cạnh yên tĩnh trở lại, nhưng tôi cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình.
Từ bức tường, đến cửa sổ, rèm cửa, cửa sau, đến cả tứ phương tám hướng đều đang nhìn mình chăm chú.