Chương 7
Tôi lao xuống dưới tầng bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Nhưng trên hành lang lại là một khoảng tối đen như mực, màu đen dường như trải dài ra đến tận bên rìa của tận cùng thế giới.
Tựa như một hang động vô hạn, không có điểm kết thúc.
Tôi không nhìn thấy gì cả, nên chỉ đành nhờ vào vị trí trong trí nhớ, rồi lao thật nhanh về phía thang máy.
Nhưng rồi thang máy lại không thể vận hành.
Tôi đi/ên cuồ/ng đ/ập liên tục vào nút ấn.
Trong bóng tối, tôi cảm thấy có một cánh tay đang leo lên từ phía sau lưng.
Có thứ gì đó rất nặng đang đ/è lên vai tôi, nặng tới nỗi tôi chẳng thể thở nổi.
Tôi sắp ch*t ư? Tôi sắp phải ch*t rồi sao?
Tôi đứng nguyên tại chỗ, không thể cử động nổi, chân tôi như thể bị keo dính ch/ặt vào.
Hơi lạnh lan tỏa ra từ phía sau tai tôi.
Lúc này, tôi nghe thấy có tiếng bước chân trong lối thoát hiểm.
Dường như có người đang bước thật nhanh về phía tôi.
Vốn dĩ tôi định hét lên thật lớn, nhưng khi nắm ch/ặt lấy những ngón tay mới chợt nhận ra không thể hét ra thành tiếng.
Cánh cửa lối thoát hiểm mở ra cạch cạch, tia sáng từ đèn pin soi rọi về phía tôi.
Nhìn thấy luồng sáng ấy chiếu lên người mình, tôi như thể có lại sự sống lần nữa.
Người quản lý dò hỏi tôi: “Chào cô, cô vẫn ổn chứ?”
Nhờ có sự xuất hiện của người quản lý, luồng sức mạnh phía sau lưng tôi ấy dường như cũng bỗng biến mất.
Tôi lại có thể cử động, tôi vội hít từng ngụm lớn không khí tươi mới.
Toàn thân nhễ nhại mồ hôi, tôi bám vào tay người quản lý định đi xuống dưới.
Người quản lý nói: “Hình như hôm nay cầu d/ao của khu bị hỏng rồi, cả tòa chung cư đều bị ngắt điện.”
Tôi nói: “Các anh đang định đi sửa sao?”
Người quản lý lắc đầu, rồi nói cả xe cảnh sát và xe c/ứu thương đều đang đỗ ở phía dưới, bây giờ cũng không tiện.
Tôi sững sờ: “Xe cảnh sát và xe c/ứu thương ư?”
Người quản lý thở dài nói: “Đúng vậy, cũng chẳng biết rốt cuộc tòa chung cư bị con m/a nào ám nữa.”
“Bà Vương sống trên tầng 19 cũng xảy ra chuyện rồi.”