Mùa Hạ Tình Đầu

Dạ Du Ái
Cập nhật:

Chương 125. Năm mới, khởi đầu mới

Ở sân trước biệt thự chính của Tề gia lung linh trong sắc đèn vàng dịu nhẹ. Mùi hương cỏ non hòa cùng chút lạnh của mùa đông, nhưng lại không thể nào lấn át được hơi ấm và tiếng cười vui vẻ đang vang vọng khắp nơi.  Tề Du ôm lấy mấy ống pháo hoa nhỏ xinh, nụ cười ngọt ngào như hoa vừa hé nở. Cô kéo tay áo Tề Mặc, giọng nói có phần lấy lòng:  "Ba, con muốn tự tay đốt pháo hoa, được không?"  Nghe vậy, Mộc Ly Tâm cũng lập tức hưởng ứng, ánh mắt bà thoáng qua một tia vui vẻ hiếm có:  "Đúng vậy, lâu rồi chúng ta không tự đốt pháo hoa. Tề Mặc, anh để con bé chơi một chút đi."  Nhìn thấy dáng vẻ mong chờ của hai mẹ con, Tề Mặc dù bình thường luôn lãnh đạm nghiêm nghị cũng không khỏi mềm lòng, ông nhẹ giọng phân phó:  "Chuẩn bị một chút pháo hoa tự đốt đi."  Thuộc hạ lập tức nghe lệnh, rất nhanh mang ra đủ loại pháo nhỏ xinh, sắp xếp cẩn thận một góc sân rộng. Tề Du nhanh chân chạy ra, ngồi xổm xuống, đôi mắt sáng lấp lánh tựa ánh sao nhỏ, đầy hứng khởi và chờ mong.  Mộc Ly Tâm đứng cạnh Tề Mặc, bà nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay chồng, tựa đầu lên vai ông. Gương mặt xinh đẹp vẫn như thiếu nữ ngày nào, giọng bà dịu dàng:  "Lâu rồi mới thấy con bé vui vẻ như vậy."  Tề Mặc khẽ cười, giọng trầm thấp nhưng đầy cưng chiều:  "Đứa nhỏ này dù lớn thế nào thì cũng vẫn cứ là một đứa trẻ thôi."  Tề Thiên Vũ đứng ngay bên cạnh, hai tay thong thả bỏ vào túi áo khoác dài màu đen, khí chất lạnh lùng cao quý, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy ôn nhu, chưa từng rời khỏi bóng dáng cô em gái nhỏ đang loay hoay phía xa. Rồi lại như nhớ ra điều gì, anh rút điện thoại từ túi áo khoác dài màu đen. Nhập nhanh vài dòng tin nhắn, sau đó thì cất lại vào túi.  Tề Du cẩn thận châm ngòi, tia lửa nhỏ bắt đầu lóe lên trong màn đêm tối mịt. Trong khoảnh khắc, cô vừa cười vừa hớt hải chạy thật nhanh về phía mọi người. Tà áo khoác tung bay theo bước chân cô, tựa như cánh bướm nhỏ tinh nghịch trong đêm đông lạnh lẽo.  "Ba, mẹ, anh hai, bác và các chú mau nhìn kìa!"  Vừa dứt lời, cô liền quay người lại.  Ngay lập tức, pháo hoa sáng rực bung nở trên nền trời đêm sâu thẳm. Từng chùm pháo nối tiếp nhau, bung ra như những đóa hoa ngũ sắc tuyệt mỹ, điểm tô cho bầu trời một vẻ đẹp mê hoặc lòng người.  Tề Du ngửa đầu nhìn bầu trời, đôi mắt phản chiếu những sắc màu lung linh, nụ cười ngây thơ trong trẻo mà thuần khiết khiến người ta không nỡ rời mắt.  Nhìn cảnh này, trong lòng Tề Thiên Vũ bỗng dâng lên một cảm xúc không nói rõ được, vừa yên tâm, vừa thương yêu không dứt. Anh quay sang cha mẹ mình, nhìn thấy hai người nắm tay nhau thật chặt, trong mắt đều chứa chan niềm hạnh phúc và mãn nguyện.  Tề Du quay sang nhìn Tề Thiên Vũ, anh trai cô cũng vừa lúc đảo mắt sang, ánh mắt hai người giao nhau. Trong khoảnh khắc, họ như ngầm hiểu được suy nghĩ của đối phương.  Tề Thiên Vũ hơi cong môi cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều, giọng nói trầm thấp nhưng ấm áp:  "Tiểu Du, năm mới bình an."  Tề Du mỉm cười đáp lại, đôi mắt trong suốt long lanh như vì sao giữa bầu trời đêm:  "Anh hai, năm mới an khang."  Khoảnh khắc đó, dường như toàn bộ thế giới ngoài kia đều trở nên vô nghĩa. Họ chỉ biết rằng hiện tại, nơi này, họ đang có được tất cả những gì quý giá nhất trên đời.  Tề gia, dưới bầu trời rực sáng, thật đẹp đẽ, thật an bình.  Cùng lúc này, tại đại bản doanh Lam Bang ở Washington DC, bầu không khí cũng vô cùng náo nhiệt.  Khu vườn biệt thự rộng lớn được trang hoàng vô cùng lộng lẫy. Đèn lồng đỏ rực treo khắp các lối đi, tiếng nói cười, tiếng chúc tụng vang vọng khắp nơi. Lam Tư ngồi ở giữa, dáng vẻ anh tuấn ôn hòa, khóe môi nở nụ cười hài lòng, ánh mắt đầy thỏa mãn khi nhìn các con sum vầy vui vẻ bên nhau.  Bên cạnh ông là chủ mẫu Mộc Tùy Tâm, người phụ nữ xinh đẹp cao quý, khí chất thanh tao sắc sảo, lúc này đang mỉm cười dịu dàng nhìn các con. Bà nhẹ nhàng đưa tay chỉnh lại khăn choàng cổ cho Lam Tư, ánh mắt đầy ôn nhu:  "Hôm nay lạnh lắm, anh nhớ giữ ấm một chút."  Lam Tư nắm nhẹ bàn tay bà, cười khẽ:  "Bà Lam chăm sóc anh như thế này, sao anh có thể lạnh được."  Lam Nhiên và Lam Cảnh Thần đều lịch lãm, phong độ, mỗi người một bên ngồi cạnh cha mẹ. Thỉnh thoảng cả nhà lại bật cười thành tiếng, ánh mắt đều không hẹn mà cùng hướng về phía Lam Tịch Dao.  Lam Tịch Dao đứng cạnh bờ hồ nhỏ trong khuôn viên vườn, tay cầm một que pháo hoa nhỏ đang tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng từ que pháo phản chiếu lên gương mặt thanh tú, thuần khiết của cô. Những cảm xúc ưu tư trước đó đã sớm tan biến trong khung cảnh ấm áp thân tình này.  "Dao Dao, lại đây nhanh lên! Cùng ba mẹ và các anh nâng ly chúc mừng năm mới nào!" Lam Nhiên lớn giọng gọi, khóe môi nhếch lên, ánh mắt lấp lánh trêu đùa.  Lam Tịch Dao mỉm cười nhẹ nhàng bước đến, bỗng trong túi áo cô, điện thoại khẽ rung.  “Tịch Dao, năm mới vui vẻ.”   Là từ Tề Thiên Vũ.  Cô mím môi, không nhịn được liền nhắn lại một câu.  “Năm mới an nhiên.”   Lúc này, tại thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới. Cô không muốn bản thân đắm chìm vào những chuyện đã xảy ra.  Cất nhanh điện thoại vào túi, vẻ mặt cô lúc này vui vẻ hơn hết. Tịch Dao bước đến bàn ăn, dịu dàng nâng ly hướng về mọi người:  "Ba mẹ, hai anh, năm mới an khang, cả nhà chúng ta mãi mãi bình an hạnh phúc."  Lam Tư gật đầu hài lòng, ánh mắt nhìn con gái nhỏ đầy yêu thương. Mộc Tùy Tâm khẽ chạm tay lên má con gái, nhẹ giọng nói:  "Các con chính là tài sản quý giá nhất của mẹ và ba con."  Nâng ly cụng nhẹ vào nhau, cả gia đình đều khẽ cười, ánh mắt ánh lên niềm hạnh phúc và an ổn hiếm có.  Từ phía xa, pháo hoa cũng bắt đầu rực sáng, sắc màu lung linh soi rọi khắp khuôn mặt mỗi người, dường như đang chứng kiến và chúc phúc cho những khoảnh khắc quý giá này.  Năm mới, khởi đầu mới, câu chuyện mới.  Hai nơi khác nhau, hai gia đình khác biệt, nhưng dưới cùng một bầu trời rực rỡ ánh pháo hoa, họ đều đang tận hưởng niềm hạnh phúc bình dị mà quý giá nhất thế gian.  Đêm giao thừa—vẫn luôn là đêm ấm áp nhất, nơi những trái tim dù lạnh lẽo đến đâu cũng đều được sưởi ấm bởi tình thân.

 

***