Mùa Hạ Tình Đầu

Dạ Du Ái
Cập nhật:

Chương 128. Đạo đức nghề nghiệp

Lam Tịch Dao từ phía sau chậm rãi bước tới, váy áo vẫn thướt tha như trước, như thể vừa rồi chỉ là màn diễn dạo chơi bình thường. Cô đứng cạnh Tề Du, nhẹ nhàng cười khẽ:  “Tiểu Du à, chị thật sự rất tò mò, làm ăn cướp còn phải lựa người nữa sao?”  Tề Du hơi nghiêng đầu nhìn Lam Tịch Dao, khóe môi cong lên một độ cong nhẹ, giọng nói có chút biếng nhác lại đầy vẻ mỉa mai:  "Chị Dao, chị nghĩ làm nghề ăn cướp thì không cần đạo đức nghề nghiệp sao?"  Lam Tịch Dao thoáng ngạc nhiên, sau đó lại bật cười dịu dàng, ánh mắt trong veo lấp lánh:  "Ồ? Đạo đức nghề nghiệp?"  Tề Du nhướng mày, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, chậm rãi nói tiếp:  "Đúng vậy, nghề nào cũng phải có đạo đức nghề nghiệp. Các người chọn nơi đông trẻ con và người già để cướp bóc, chẳng phải là quá thất đức rồi sao? Đến đạo lý tối thiểu này cũng không hiểu, đừng nói là làm cướp, có làm ăn mày cũng không có tư cách."  Một lời vừa nói ra, tên cướp cầm đầu đã run lên bần bật, mặt mày xám ngoét, chỉ hận không thể tự tát cho mình mấy bạt tai.   Không phải vì cái gọi là đạo đức của Tề Du mà vì hôm nay chúng đi cướp, sao lại không coi ngày lành tháng tốt. Lại để gặp trúng hai người này.  Đám đàn em xung quanh nghe thấy cũng chẳng khá hơn là bao, toàn thân run rẩy, vẻ mặt bi thảm như sắp khóc đến nơi.  Lam Tịch Dao nhẹ nhàng đưa tay che miệng cười khẽ, thanh âm dịu dàng như dòng suối nhỏ róc rách bên tai:  "Em nói vậy, bọn họ chắc sẽ xấu hổ lắm."  Tề Du khẽ cong môi, cười khẩy nói:  "Xấu hổ là còn may, gặp chị em mình còn đỡ, nếu gặp phải Tứ Ưng nhà em thì kết cục không đơn giản là xấu hổ như vậy đâu."  Đám cướp vừa nghe xong lời này, toàn thân run lên dữ dội.  “Tứ…Tứ Ưng?”

 

Người có thể nhắc đến Tứ Ưng như thế, chắc chắn không phải người tầm thường.