Mùa Hạ Tình Đầu
Chương 34
Chương XXIV. Nếu tiếp xúc nhiều hơn thì sao?
Sáng hôm sau, nơi phòng ăn của biệt thự Lam Bang. Bàn ăn dài phủ khăn trắng tinh khôi, trên đó bày biện đủ các món ăn từ Âu châu đến Trung Hoa, cùng với trà xanh thơm ngát và rượu vang thượng hạng tạo nên bầu không khí sang trọng, ấm cúng. Một nhà năm người ngồi quây quần, nhưng không khí giữa họ dường như thiếu đi phần nhàn nhã.
Mộc Tùy Tâm ngồi cạnh Lam Tư, sắc mặt cô đang chuyển biến từ ngạc nhiên sang không tin nổi. Đôi mắt cô mở to, như muốn xác nhận lại tin tức vừa nghe được.
“Cái gì?!” Giọng cô bất giác cao vút, phá vỡ sự tĩnh lặng vốn chỉ có tiếng dao nĩa khẽ chạm vào đĩa sứ.
“Tề Mặc đưa Tiểu Du đi Châu Phi?!”
“Đúng vậy, thưa chủ mẫu” Thuộc hạ vừa truyền tin cung kính cúi đầu đáp.
Lam Tư ngồi ở ghế chủ vị nhướng mày, khẽ nhếch môi, ánh mắt ma mị thoáng qua nét chế giễu thường trực.
“Chuyện này có gì đáng kinh ngạc?” Hắn cất giọng trầm thấp nhưng mang theo ý cười nhàn nhạt. “Với người như Tề Mặc, cứng nhắc đã là bản chất. Ngay cả con gái ruột cũng không ngoại lệ. Thử hỏi, nhà nào xui xẻo gả con gái vào gia đình ấy, không biết sẽ phải chịu đựng ra sao.”
Hắn buông lời như vậy, nhưng không ai ngờ rằng, lời tiên đoán này sau cùng lại ứng nghiệm với chính gia đình hắn.
Lam Nhiên, với mái tóc rối bời tự nhiên, đang tựa người vào ghế. Cầm ly nước hoa quả xoay xoay trong tay. Nghe vậy, cậu chỉ bĩu nhẹ môi, cảm thán.
“Bác Tề đúng là đáng sợ thật” Hắn cất giọng lười nhác nhưng không thiếu phần trào phúng. “Tuy quen biết từ nhỏ, nhưng sau trận đấu cờ, phải thú thật, con chưa từng có cơ hội tiếp xúc nhiều với Tiểu Du. Hầu như chỉ gặp anh Thiên Vũ trong các bữa tiệc trong giới, còn Tiểu Du thì...” Cậu dừng lại, nhướng mày suy nghĩ trước khi buông một câu nhận xét:
“Con nhóc ấy như viên ngọc bị bác Tề giấu kín vậy. Chỉ những dịp đặc biệt, như hai nhà cùng dùng bữa hoặc tổ chức dã ngoại chung mới có thể nhìn thấy.”
Nghe vậy, Lam Cảnh Thần đang dùng dao cắt miếng thịt bò trước mặt, nhướng mày.
“Nếu tiếp xúc nhiều hơn thì sao?” Giọng anh mang chút châm biếm.
“Thì trong trận cướp cờ em đã không khinh địch chứ sao, mỗi lần nhắc tên con bé đấy là người em lại ê ẩm cả lên.”
Ngồi cạnh Lam Nhiên, bàn tay trắng mịn của Lam Tịch Dao siết chặt lấy chiếc muỗng bạc trong tay. Cô khẽ mím môi, ánh mắt cụp xuống như đang suy nghĩ điều gì rồi ngẩng lên nhìn Lam Tư.
“Ba.” Giọng cô nhỏ nhẹ. “Châu Phi cũng không phải là nơi xa lạ gì. Lam Bang chúng ta không phải cũng có vài vùng địa bàn ở đó sao? Liệu ba có thể điều người nghe ngóng xem bác Tề Mặc định đưa Tiểu Du đến đâu, rồi con sẽ…”
Câu nói chưa dứt đã bị Lam Cảnh Thần đánh gãy, anh nhướng mày hỏi “Em định làm gì?”
Tuy giọng nói trầm ổn nhưng Lam Tịch Dao đã thấy được ánh mắt cảnh cáo của anh hai, cô vẫn nhớ đến sự kiện ở Myanmar, mặc dù Lam Tư chưa hề biết chuyện, nhưng Hai Thần đã âm thầm cảnh cáo cô từ sau đó. Lam Tịch Dao cười xoà nói rằng không có làm gì cả.
“Dao Dao, có đôi lúc anh tự hỏi em có nhận thức được Tề gia là gia đình thế nào không? Em nghĩ ông bác Tề Mặc là người sẽ huấn luyện nhẹ nhàng với Tề Du chỉ vì con bé là con gái sao?”
Anh buông dao nĩa xuống, giọng điệu mang theo vẻ ngả ngớn.
“Em nhìn Tề Thiên Vũ là biết, từ nhỏ anh ta đã được cả hai người huấn luyện, bác Jiaowen huấn luyện ở Ý, bác Tề sẽ đưa ra các thử thách để kiểm tra. Nhưng Tiểu Du lại khác. Từ khi còn nhỏ, chính bác Tề đã trực tiếp rèn giũa con bé mà không cho phép một ai can thiệp vào. Chưa một lần nhẹ tay, dù chỉ một chút.”