Mùa Hạ Tình Đầu
Chương 38
Chương XXVIII. Sát hạch ở Sudan, Châu Phi
Phong Thành có chút bất ngờ “Cô Tề không muốn nghỉ ngơi sao?”
“Tôi không nghĩ thời tiết ở Sudan phù hợp để nghỉ dưỡng”
Phong Thành gật đầu, đứng sang một bên, ông ra hiệu mời Tề Du lên xe. Chiếc SUV lao vút vào sa mạc, bỏ lại bầu không khí nóng bức của sân bay sau lưng.
Sau khi đã đưa Tề Du đi thay đồ chiến đấu chuyên dụng, chiếc SUV dừng lại giữa sa mạc mênh mông, Phong Thành bước xuống xe, mở cửa cho Tề Du.
"Cô Tề, đây là nơi cô sẽ thực hiện bài sát hạch. Căn cứ này từng là một cơ sở nghiên cứu vũ khí hóa học" Ông ta chỉ tay về phía một căn cứ cũ nát có cánh cửa kim loại lớn được đặt trên nền cát. "Bên trong căn cứ đó chứa một lượng axit fluoroantimonic. Nhiệm vụ của cô là tìm cách vô hiệu hóa chúng."
Tề Du quan sát khu căn cứ kỹ lưỡng. "Chỉ vậy thôi sao?" Cô hỏi, giọng điệu có chút nghi hoặc.
Phong Thành gật đầu hài lòng. "Đúng vậy, sau khi cô vào trong sẽ có quy định rõ ràng. Tôi và hai vị Bạch Ưng, Hắc Ưng sẽ giám sát cô từ bên ngoài."
Sau khi Tề Du tiến vào trong căn cứ, cánh cửa kim loại nặng nề đóng sập lại, âm thanh trầm đục như một lời tuyên án, tách Tề Du khỏi ánh nắng chói chang của sa mạc Sudan. Bóng tối bao trùm, không gian ngột ngạt, tĩnh mịch đến đáng sợ. Ánh sáng yếu ớt từ những bóng đèn huỳnh quang rọi xuống sàn nhà bằng kim loại lạnh lẽo. Không khí phảng phất mùi axit hóa học nồng nặc. Khác với vẻ ngoài thô kệch, bên trong là nhiều khu kim loại phức tạp với những bức tường, đường ống chằng chịt, cùng vô số thiết bị điện tử nhấp nháy đèn tín hiệu.
Giọng nói lạnh băng của Hắc Ưng vang lên qua loa, không chứa một chút cảm xúc. "Mục tiêu: giải mã thành công các bài kiểm tra và sống sót. Thất bại sẽ kích hoạt axit fluoroantimonic trong toàn bộ khu vực. Chúc may mắn, tiểu thư."1
Tề Du nhếch môi, nụ cười lạnh lùng như một phản xạ quen thuộc để che giấu áp lực đang đè nặng trong lồng ngực. "Hắc Ưng, nếu chú muốn chúc may mắn, ít nhất hãy dùng giọng tử tế hơn."
Tề Du bước vào căn phòng đầu tiên. Một màn hình lớn hiện lên trước mắt, dòng chữ đỏ như máu chớp nháy:
"Giải mã âm thanh. Thời gian: 15 phút.”
Tề Du thầm rủa. “Thứ gì càng đơn giản nghe chừng càng muốn lấy mạng mình.”
“Nhiệm vụ: Tìm ra mã số 4 chữ số để mở cánh cửa tiếp theo, giải mã chuỗi âm thanh được mã hóa qua 3 lớp sau đây.
Lớp thứ nhất: Âm thanh nào khiến người nghe cảm thấy yên bình?”
Ngay sau đó, những âm thanh hỗn loạn ập đến từ khắp mọi hướng. Tiếng bíp bíp the thé của máy móc, tiếng rít chói tai của kim loại ma sát, tiếng chuông, tiếng em bé, tiếng gió rít gào như muốn xé toạc màng nhĩ.
Tất cả hòa quyện thành một bản giao hưởng hỗn độn, gây choáng váng và hoang mang.
Tề Du nhíu mày, bịt chặt tai. Khi đang đảo mắt tìm thứ gì đó trong phòng, Tề Du nhạy bén thấy cặp tai nghe nhỏ được đặt ở trên chiếc bàn thép, cô nhanh chóng cầm lấy tai nghe được để sẵn. Gắn nó lên tai, điều chỉnh dải tần số để lọc âm thanh. Thứ âm thanh yên bình nhất mà không khiến người nghe khó chịu như các âm thanh khác..
"Tiếng chuông..." Cô lẩm bẩm, nhắm mắt để loại bỏ sự phân tán từ các âm thanh khác.
Nhưng tiếng chuông thì sao? Bỗng Tề Du mở to mắt, âm thanh và số? Lẽ nào là sử dụng tần số?
Nếu vậy dải tần số của chuông thông thường sẽ là 528Hz, số đầu tiên của mã sẽ là 5.
Ngay khi Tề Du nhập số lên bảng điều khiển, Màn hình lập tức chuyển sang dòng chữ:
"Lớp 1 hoàn thành. Tiếp tục đến lớp 2."
Trước mắt Tề Du, một loạt tần số ngẫu nhiên xuất hiện trên màn hình: 440 Hz, 392 Hz, 349 Hz, 330 Hz. Chúng nhấp nháy liên tục, như đang thử thách sự tập trung của cô.
Phía dưới, một câu gợi ý đơn giản hiện lên:
"Ghép cặp tần số với nốt nhạc tương ứng."
Tề Du nhíu mày, trong đầu lập tức tua lại những bài học nhạc lý từ nhỏ. “La... Sol... Fa... Mi...” Cô lẩm bẩm, ngón tay chạm lên từng tần số một.
“ 440 Hz có thể là La.”
“Còn 392 Hz là Sol.”
“349 Hz là Fa, nếu vậy 330 Hz là Mi.”
Sau khi ghép cặp xong, thiết bị phát ra một chuỗi 4 nốt nhạc: La-Sol-Fa-Mi.
Dòng chữ bên dưới hiện lên:
"Chuyển đổi các nốt thành số tương ứng."
Cô nhớ lại bảng quy ước trước đó:
La là 7
Sol là 5
Fa là 4
Mi là 3
Cô nhanh chóng tính tổng: 7 + 5 + 4 + 3 = 19.
“Số tiếp theo: 9.”1
Màn hình rung lên, tiếp tục hiển thị lớp thử thách cuối cùng. Loa trên trần phát ra một đoạn âm thanh lạ lùng. Âm thanh này giống như bị kéo ngược lại, méo mó, khó chịu đến mức khiến sống lưng cô lạnh toát.
Tề Du tập trung, từng dây thần kinh căng lên. Cô đã gặp loại âm thanh này trước đây – đây là cách phát ngược tín hiệu Morse, một dạng mã hóa cổ điển.
“Ngắn-ngắn-ngắn, dài-dài-dài, ngắn-ngắn-ngắn...” Cô khẽ lẩm nhẩm theo nhịp. “SOS...”
Dòng chữ cuối cùng trên màn hình xuất hiện:
"SOS tương ứng với số 3. Nhập số cuối cùng."
Tề Du nhập số 3.
Ngay khi dãy số hoàn chỉnh được xác nhận, hệ thống ngừng phát âm thanh. Đồng hồ đang hiển thị còn 12 phút dừng lại.
Một tiếng "bíp" lớn vang lên, cánh cửa thép từ từ mở ra, để lộ lối đi dẫn đến khu vực tiếp theo.
Tề Du hít sâu, gạt mồ hôi trên trán. “Ổn rồi,” cô tự nhủ, ánh mắt sắc lạnh đầy kiên định. Đôi chân nhỏ nhắn bước vào bóng tối.
Tề Du liếc, màn hình hiển thị tần số âm thanh 400 Hz, nhịp độ mỗi tiếng "ping" cách nhau 1.5 giây.
Cô bắt đầu bước.
Tiếng "ping" vang lên. Bước một.
"Ping." Bước hai.
Từng bước chân của cô hòa nhịp hoàn hảo với tiếng "ping", nhưng cảm biến bất ngờ tăng tốc, khoảng cách giữa mỗi tiếng "ping" bị rút ngắn còn 1 giây. Cô khựng lại trong một thoáng, đôi mắt mở lớn.