Mùa Hạ Tình Đầu

Dạ Du Ái
Cập nhật:

Chương 60

Chương 50. Bữa ăn Giáng Sinh ở đại bản doanh Tề gia (1) Dùng bữa trưa xong, Lam Nhiên và Tịch Dao bước vào một quán café đối diện trường. Ánh nắng nhạt nhòa xuyên qua cửa kính, rải xuống mặt bàn gỗ một sắc vàng dịu nhẹ, tạo nên khung cảnh thư thái hiếm có giữa tiết đông lạnh giá. Ánh nắng buổi trưa len lỏi qua ô cửa kính lớn, rọi lên mặt bàn gỗ những tia sáng nhàn nhạt. Lam Tịch Dao và Lam Nhiên chọn một góc ngồi gần cửa sổ, từ đây có thể nhìn thấy con đường nhộn nhịp phía ngoài, nơi những chiếc lá phong đỏ rơi lả tả, tô điểm cho tiết trời cuối đông. Tịch Dao khuấy nhẹ tách trà Earl Grey của mình, hơi ấm từ tách trà lan tỏa khắp lòng bàn tay, xua đi chút giá lạnh của mùa đông. Lam Nhiên ngồi đối diện, chiếc áo măng tô tối màu cùng phong thái ung dung khiến anh trông như bước ra từ một bức tranh cổ điển. Khi nhân viên vừa đặt ly americano lên bàn, Lam Nhiên nhấc chiếc thìa bạc, khuấy đều cà phê, đôi mắt sắc sảo lấp lánh một nét tinh quái khó đoán. Anh khẽ nhếch môi, thả lửng một câu hỏi khiến không khí như đóng băng trong tích tắc: “Em với Thiên Vũ xảy ra chuyện gì rồi, đúng không?” Lam Tịch Dao giật mình, đôi tay đang mân mê tách trà khựng lại. gẩng đầu lên nhìn Lam Nhiên, ánh mắt lấp lánh sự ngạc nhiên xen lẫn chút bối rối. Sau đó, như bị chạm vào dây thần kinh nhạy cảm, cô phản ứng ngay lập tức: “Không có!” Mấy ngày qua, tâm trí cô như bị ám ảnh bởi những dòng tin nhắn từ vài tuần trước. Tâm trạng lửng lơ giữa sự tò mò và lo lắng khiến cô bối rối không ngừng. Và điều đáng nói hơn, cuộc gặp mặt sắp tới giữa cô và người gửi tin nhắn kia như đang trở thành một ngọn lửa nhỏ âm ỉ trong lòng cô, khiến cô không thể yên lòng mỗi khi nghĩ đến. Sự phủ nhận quá nhanh khiến nụ cười của Lam Nhiên càng thêm ý vị. Anh dựa lưng vào ghế, một tay cầm thìa cà phê, tay kia gõ nhịp nhè nhẹ lên bàn. “Không có?” Anh nhấn mạnh, ánh mắt dò xét "Vậy sao hôm gặp nhau ở New York, trông anh Vũ rất lạ khi anh và Tiểu Du nhắc đến em." "Hôm đó... có cả anh Vũ sao?" Lam Tịch Dao mở to mắt, ngạc nhiên hỏi. Tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn. “Có, hình như họ đang đi mua sắm cho Giáng sinh.” Nghe câu trả lời, mí mắt của Tịch Dao dần cụp xuống. Cô thì mãi suy nghĩ về anh, còn anh lại thoải mái đi mua sắm như không có gì xảy ra. Lòng dâng lên một chút tủi thân. Tịch Dao cố gắng né tránh, giọng điệu tỏ ra thản nhiên nhưng không giấu được sự gượng gạo. “Ra là vậy, anh ấy có gì mà lạ đâu. Có lẽ anh nghĩ nhiều quá thôi.” Lam Nhiên không truy hỏi, chỉ khẽ nhún vai. Anh nhấp một ngụm cà phê rồi nói, như vô tình nhưng cũng rất cố ý: “Anh cảm thấy anh ấy để ý đến em nhiều hơn. Không giống mọi khi, biểu cảm của anh Vũ cũng kỳ lạ.” Lam Tịch Dao tò mò, hỏi ngược Lam Nhiên. Ánh mắt không giấu được vẽ mong chờ. “Kỳ lạ như thế nào?” “Dao Dao, em có biết hiện tại trên mặt em đang viết chữ gì không?” “Viết gì? “Ba chữ ‘Tề Thiên Vũ’ sáng lấp lánh như đèn LED trên cây thông Giáng sinh luôn.” Lam Nhiên bật cười, ánh mắt tràn ngập sự thích thú. “Cẩn thận em đánh anh đó!” Lam Tịch Dao mím môi, thẹn quá hoá giận. “Này, “Anh Vũ có biết khía cạnh bạo lực này của em không?” Lam Nhiên tiếp tục trêu đùa. “Anh mà nói linh tinh nữa thì em chẳng ngại dùng bạo lực đâu!” Tịch Dao giận dỗi, nhưng nét ngượng ngùng vẫn chưa tan trên gò má. Lam Nhiên bật cười lớn, nhấc tách cà phê lên như muốn kết thúc câu chuyện. “Nếu em tò mò thì ngày 24 tới đến Tề gia là biết ngay thôi” —————————— Giáng sinh gõ cửa biệt thự Tề gia bằng một làn gió mới tràn đầy sắc màu và ánh sáng. Kể từ ngày tiểu thư của họ cất tiếng khóc chào đời vào đúng dịp lễ hội này, Tề gia càng trở nên ấm áp và rực rỡ hơn bao giờ hết trong mùa đông. Những dải đèn nhấp nháy với đủ loại màu sắc lung linh được trang hoàng khắp nơi, từ cổng lớn cho đến từng góc nhỏ trong nhà. Cây thông Noel khổng lồ đứng sừng sững giữa sảnh chính, toả ra ánh sáng huyền ảo của hàng trăm viên kim cương, pha lê và thủy tinh cao cấp, tựa như một cây kẹo mút khổng lồ dát vàng bạc. Hương thơm ngọt ngào của bánh quy gừng và chocolate nóng lan tỏa khắp không gian, hoà quyện cùng tiếng rôm rả chuẩn bị bữa tiệc của người làm, tất cả tạo nên một bầu không khí Giáng sinh vô cùng ấm áp và hạnh phúc. Đúng 5 giờ chiều ngày 24 tháng 12, chiếc limousine sang trọng của gia đình Lam Tư lướt êm ru trên con đường phủ đầy tuyết trắng, dừng lại trước cổng biệt thự Tề gia. Cửa xe mở ra, Lam Tư bước xuống với vẻ ngoài đĩnh đạc trong bộ vest đen lịch lãm, tay anh ta đan chặt vào tay Mộc Tùy Tâm, cô duyên dáng trong chiếc váy dài màu xanh ngọc bích. Theo sau họ là ba người con: Lam Cảnh Thần với vẻ ngoài chững chạc, Lam Nhiên tinh ranh và Lam Tịch Dao xinh đẹp, thanh lịch. “Ắt xì!” Âm thanh nhẹ như mèo con bất ngờ vang lên, khiến mọi người đều quay đầu nhìn về phía cầu thang. Ở đó, Tề Du đang chậm rãi bước xuống, vẻ ngoài của cô khác hẳn với ngày thường. Thay vì khuôn mặt lạnh nhạt, sắc sảo thì hôm nay khuôn mặt Tề Du lộ rõ vẻ mềm yếu, hai má hây hây đỏ vì cảm, đôi mắt lờ đờ như chưa kịp tỉnh giấc. Cả người cũng chỉ tuỳ tiện mặc một chiếc áo len xám trơn cùng chiếc quần nỉ đồng màu, bên ngoài được người làm cẩn thận choàng thêm một chiếc khăn len dày cộm. Trên tay Tề Du là chiếc lò sưởi mini cầm tay nhỏ nhắn, nhưng vẫn bước từng bước chậm rãi, chẳng khác nào một chú lười nhỏ vừa bị ép rời khỏi tổ. "Bé Du, cháu bị cảm à?" Mộc Tùy Tâm nhíu mày lo lắng hỏi. Mộc Ly Tâm bước ra từ hành lang phòng khách, theo sau là Phong Vân William, cô nhìn con gái rồi cười nói: "Con bé này đêm đông đi nghịch tuyết nên bị cảm đấy." "Mọi người đến rồi à..." Tề Du dừng lại ở bậc cuối cùng của cầu thang, nâng mắt nhìn về phía nhà Lam Tư và Ly Tâm đang đứng vừa định mở miệng chào thì lại bị cắt ngang bởi một tiếng hắt hơi nữa. Cô hít hít khí lạnh, giọng nói nghèn nghẹt: "Cháu xin lỗi, hình như cháu bị cảm thật rồi." Câu chào vừa thoát ra lại bị cắt ngang bởi một cái hắt hơi. Lam Cảnh Thần đứng phía sau Lam Tư và Mộc Tuỳ Tâm lặng lẽ cau mày. Đã lớn thế này mà còn đi nghịch tuyết như trẻ con. "Không sao đâu, cháu yêu." Jiaowen vội vàng đi từ phía sau Phong Vân William, tay cầm theo cốc trà gừng còn nghi ngút khói, cẩn thận đưa cho Tề Du. "Cháu mau uống trà gừng cho ấm người đi. Cẩn thận phỏng." Rồi gã nhẹ nhàng dắt tay cô, nói: "Bác dẫn cháu vào phòng khách." Tề Du nhận ly trà, nhướng mày đầy bất mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Sau khi nhấp vài ngụm, cô ngẩng đầu nhìn Jiaowen, nói bằng giọng khàn khàn. “Bác đừng làm như cháu sắp hấp hối thế chứ, chỉ là cảm chút thôi mà.” Phong Vân William nhìn Tề Du dặn dò. “Đừng chủ quan, em có tiền sử bị hen suyễn. Cẩn thận vẫn hơn. Lúc nãy Lập Hộ đã đi lấy thuốc cho em rồi, uống xong trà gừng thì nhớ uống thuốc.” Phía bên này, Ly Tâm bật cười, nụ cười tươi tắn như ánh ban mai xua tan đi cái lạnh giá của mùa đông. Cô quay sang mời gia đình Tùy Tâm với giọng nói ấm áp, “Mọi người vào phòng khách ngồi chơi trong lúc chờ bữa tối nhé. Tề Mặc rất kỷ luật về thời gian, nên phải 6 giờ anh ấy mới cho bắt đầu bữa tối đấy." “Bao năm rồi, anh ta vẫn cứng nhắc thế này,” Lam Tư chậc lưỡi, giọng nói đầy vẻ trêu chọc. Lời mời tham dự đám cưới này không hề đơn giản. Công tước xứ Orléans, dòng dõi truyền thống của hoàng tộc Pháp, tuy không trực tiếp tham gia vào thế giới ngầm, nhưng lại nắm giữ quyền lực ngoại giao và kinh tế ngầm to lớn ở Pháp. Còn gia tộc De Arse, với nhiều đời gia chủ được mệnh danh là "ông vua thương nghiệp lâu đời nhất nước Mỹ", không chỉ giàu có, quyền lực trong lĩnh vực kinh doanh, mà còn có ảnh hưởng đến chính trị. Hơn nữa, gia tộc này còn có mối quan hệ hợp tác lâu năm với cả Tề gia và Lam Bang. Jiaowen ngồi tựa lưng vào ghế, đôi mắt sắc sảo nhìn lướt qua Tề Mặc, dường như cả hai đang âm thầm trao đổi bằng ánh mắt. Tề gia và Lam Bang, dù bề ngoài luôn duy trì quan hệ hữu nghị, thực chất vẫn ngấm ngầm cạnh tranh trên thương trường và đôi khi cả trong các mối quan hệ làm ăn. Tề Mặc không thay đổi sắc mặt, ánh mắt trầm lặng như biển sâu không thấy đáy. Trong đầu hắn lúc này, có lẽ hàng loạt kịch bản và toan tính đã được phác thảo, nhưng biểu cảm vẫn giữ nguyên sự bí hiểm thường thấy. Lam Tư cũng chẳng khác gì. Ngón tay anh khẽ gõ nhẹ lên tay ghế, như đang cân nhắc từng nước đi trong cuộc cờ lớn mà cả hai gia tộc sắp đối mặt. Tề Thiên Vũ, sau một lúc im lặng quan sát, chậm rãi lên tiếng: “Cậu lui trước đi.” Tần Trạch khẽ cúi đầu, ánh mắt cung kính nhưng không giấu được sự nhạy bén quan sát. Anh biết rõ đây không phải là lời từ chối, mà là một khoảng lặng để tính toán. Lặng lẽ xoay người, anh rời khỏi phòng, để lại một bầu không khí lặng như tờ.