Chương 6

金子心
Cập nhật:
6. Lan Nhân ngày hôm đó dường như đang hỏi ý kiến của ta, nhưng kỳ thực nàng ấy đã có câu trả lời trong đầu mình. Và điều ta lo lắng cuối cùng đã được giải quyết. Ta phát hiện ra cách Xuân Lâu Phường không xa có một sân viện của một gia đình giàu có nuôi mấy con cá sấu. Thứ đó có thể cắn một người thành nhiều mảnh chỉ trong một vết cắn. Có người tò mò trèo tường để nhìn xem, kết quả đều không ai toàn thây trở về. Yến tiệc mùa hè ngày càng đến gần, Lan Nhân đã nhiều lần cùng người tỳ nữ riêng bỏ chạy mà không thành công. Tú bà đã đ/á/nh người tỳ nữ riêng của Lan Nhân ba mươi roj, nhưng vì không muốn làm tổn thương đến da thịt của Lan Nhân nên trói nàng ấy vào chuồng củi. Cả lâu đều run lên vì sợ hãi. Ta lặng lẽ đưa hai lạng bạc cho người phụ nữ trông coi kho củi. Sau một hồi nói chuyện, ta hứa sẽ chỉ giao đồ ăn cho Lan Nhân, sau đó bà ta mới cho phép ta vào kho chứa củi để đưa đồ. "Lưu Nguyệt, ngươi giúp ta đi, Đường Dục còn ở bên bờ sông chờ ta." Ta thở dài, nhà Thôi Vô Vọng có một nữ nhi đã chờ đợi được gả đi nhiều năm nay, Đường Dục mấy ngày nay đã đến thăm Châu Mục Thôi Vô Vọng, Đường gia cũng dã cử cả bà mối đến cầu thân. "Lan Nhân, cô từ bỏ đi! Bên sông hiện tại không có người nào cả." Lan Nhân tức gi/ận nhìn ta: "Lưu Nguyệt, có phải ngươi đã thầm thích Đường Dục đúng không? Nhất định là ngươi đã tr/ộm mặt dây chuyền ngọc đính ước đó! Ngươi gh/en tị với ta sao..." Ta ném mặt dây chuyền ngọc xuống đất và nó vỡ tan thành từng mảnh. Ta cũng lười nói nhảm với Lan Nhân, liền ghé sát vào tai nàng ấy nói: “Ta có cách có thể thay đổi gương mặt, nếu cô tin chắc rằng Đường Dục yêu cô, có thể dùng gương mặt hoa khôi của cô để đổi lấy một thân phận tự do. Nếu cô đồng ý, vào lúc nửa đêm, ta sẽ tìm đến cô." Trở thành Lan Nhân có phạm vi biểu diễn lớn hơn so với Lưu Nguyệt. Ta cũng đã lập kế hoạch kỹ càng, nếu sau này Lan Nhân có hối h/ận thì ta sẽ trao đổi gương mặt lại với nàng ta. Ta bước ra khỏi kho chứa củi, mặc bộ quần áo nam đã chuẩn bị sẵn và đếm thời gian sò/ng b/ạc đối diện lâu cũng sẽ mở cửa. Trong đám đông, tiểu ca gác cổng Lí Trác chỉ cho ta người nào là Vương Mục Triết. Vương Mục Triết mặc áo vải, nhìn như một người bình thường, hắn xắn tay áo nằm trên bàn đ/á/nh bạc, nhìn chằm chằm vào con xúc xắc trên bàn, bên trong đã hoàn toàn thối nát. Tôi đưa cho Lí Trác một chiếc kẹp tóc bằng vàng, Lí Trác đẩy nó lại. Hắn bước đến bàn đ/á/nh bạc nơi Vương Mục Triết đang ngồi. Sau năm ván đấu, Vương Mục Triết vòng tay qua vai Lí Trác và hỏi tiểu ca gác cửa với vẻ mặt rạng rỡ, còn muốn mời hắn tới Xuân Lâu không say không về. Tôi chuẩn bị một chiếc xe đẩy ở cửa sau của sò/ng b/ạc, Lí Trác đã đ/á/nh Vương Mục Triết bất tỉnh và ném hắn ta lên xe. "Chị Tiểu Nguyệt, bệ/nh của mẹ em đã khỏi rồi, hôm qua ông chủ thưởng cho em mấy đồng tiền, năm sau em nhất định có thể trả lại cho chị." Ta xua tay với Lí Trác, bảo hắn đừng vội trả tiền mà hãy làm tốt công việc của mình, ta lấy giẻ và rơm che x/á/c Vương Mục Triết rồi đi về phía sân viện nơi có nuôi cá sấu. Ta đã nhìn thấy sân viện này khi nằm trên một cái cây gần đó. Nó được ngăn cách bởi một bức tường cao. Những con cá sấu bên trong không hề bị trói chỉ cần Vương Mục Triết bị ném vào trong tường, tâm nguyện của Lưu Nguyệt sẽ được thực hiện. Nhưng làm sao ta có thể để Vương Mục Triết ch*t một cách vui vẻ như vậy! Ta phải để Vương Mục Triết cảm nhận được nỗi đ/au mà Lưu Nguyệt đã phải chịu đựng. Tôi nằm trên tường, đổ một nồi nước lên người Vương Mục Triết để đ/á/nh thức hắn ta: "Đã lâu không gặp!" Vương Mục Triết lập tức hét lên: "Aaa, Lưu Nguyệt, có q/uỷ!" "Đúng vậy, ta tới đây để tống ngươi xuống địa ngục." Nói rồi, ta cười toe toét đẩy Vương Mục Triết xuống. Mùi m/áu tanh bốc lên từ hồ nước. Có lẽ những con cá sấu đáng yêu kia cũng gh/ét việc bị đ/á/nh thức vào lúc nửa đêm. Ta cởi bộ y phục thấm đẫm sương đêm và lặng lẽ bước vào kho chứa củi mà không đ/á/nh thức người gác cổng đang ngáy. Lan Nhân nhìn tôi với ánh mắt tha thiết: "Cuối cùng ngươi cũng đến? Ta sẵn lòng!" Ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mỹ lệ nhu hoà như mây của Lan Nhân, thở dài rồi lấy côn trùng đã được ta vỗ b/éo ra. Sau khi nuôi con côn trùng này mấy ngày nay, ta đã dạy nó một triết lí…càng làm nhiều, càng ăn được nhiều. Lần này phải mất một tiếng đồng hồ ta mới có thể đắp lên khuôn mặt của Lan Nhân mà không thấy đ/au nhiều như lần trước. Gương mặt của Lưu Nguyệt cũng rất thoải mái, tự động phù hợp với khuôn mặt của Lan Nhân. Ta không quên hỏi thăm về Vu Y khi ở trong lâu, ta gặp được một bà già đang giặt giũ. Bà ấy nói với ta rằng Vu Y dùng sức mạnh của m/a q/uỷ và thần thánh để xua đuổi tà m/a và loại bỏ những linh h/ồn tà á/c, chú ngữ là lực lượng mượn từ mà q/uỷ. Những Đại Vu vĩ đại là thường là người chân thành nhất. Ta ngẩng đầu nhìn Lan Nhân, hứa hẹn: "Mặc dù chúng ta đã quyết định xong, nhưng nếu Đường Dục phản bội cô, ta có thể vì cô làm một việc, gi*t hắn!"