Chương 7
7.
Lan Nhân nghe những lời của ta, cười khổ: “Nếu ngày đó đến, đừng gi*t chàng ấy. Xin hãy đưa ta đến gặp chàng ấy. Mặt trời sẽ mọc vào buổi còn mặt trăng sẽ chiếu sáng màn đêm, ta sẵn sàng cùng chàng ấy sáng tối bên nhau. "
Nghe có vẻ khó khăn hơn việc băm x/á/c thành từng mảnh, nhưng ta vẫn nghiến răng gật đầu.
Ta nằm trong kho chứa củi, trưa hôm sau tú bà ra lệnh cho người mở cửa kho củi đưa ta ra ngoài.
Bà ta nhìn ta từ trên xuống dưới. Bà ta luôn có đôi mắt sắc bén và đôi mắt ấy bây giờ đang tỏ ra nghi ngờ.
Ta bình tĩnh bước vào phòng tú bà, ngồi xuống đối diện bà ta:
"Ta không phải Lan Nhân, cũng không phải Lưu Nguyệt, ta muốn nhìn thấy cao thủ phía sau bà."
Ta giả vờ tình cờ viết chữ “Tần” lên bàn.
Tú bà nhìn thấy chữ này liền thẳng lưng đứng dậy rời đi: "Đợi một chút!"
Mãn Lâu Hồng này nhìn có vẻ kín đáo nhưng từ trên xuống dưới có hơn 130 người, trong đó có 63 tên sai vặt và 12 gã quy công*,những phụ nữ trẻ em bị b/án tới đây nếu không thể đi tiếp khách thì sẽ phải làm tỳ nữ, đa số sẽ dựa vào sự tự nguyện, những kỹ nữ khi già không có nơi để đi, họ sẽ ở lại làm bà tử hoặc đi đến một nơi thật xa.
(Quy công: những người đàn ông làm các công việc tạp vụ trong các nhà thổ, kỹ viện, thường là đóng vai trò là bảo vệ)
Mà trong số những bà tử đó có rất nhiều người có kinh nghiệm sống sâu rộng, người biết về rõ ng/uồn gốc của Vu Y là một bà tử chuyên giặt y phục, ta thật sự không thể tưởng tượng được chủ nhân của bà sẽ có thân phận như thế nào.
Châu Mục Thôi Vô Vọng sao?
Vẫn là vị hoàng thúc ở Lĩnh Nam không bao giờ rời khỏi cửa thành-Tần vương.
"Cô nương, thật dũng cảm!"
Chờ một nén hương, bức tường phía đông nam phòng tú bà xoay tròn, một lúc sau, một người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo thần bí, đôi mắt sáng ngời bước ra.
Ta quỳ xuống trước mặt hắn:
"Ta họ Phạm, tên là Phạm Cô Vân."
Tần vương ngồi ở chỗ của tú bà, tùy tùng do Tần vương mang đến nhanh chóng bưng lên một tách trà mới cho hắn, cho đến khi Tần vương nhấc tách trà lên lại đặt xuống, hắn cũng không hề có chút ý định nào để cho ta đứng dậy. Trước sự thay đổi sắc mặt của ta, hắn thậm chí còn không hề tò mò chút nào.
Ta lập tức ngẩng đầu nói: “Tôi là Lưu Lan Nhân, tiểu thư nhà họ Lưu, bị bắt phải trở thành kỹ nữ, ta sẵn sàng vì vương gia mà làm trâu làm ngựa.”
Tần Vương cười khúc khích và nhờ người hầu giúp ta đứng dậy: "Ngươi là một nữ nhân thông minh. Chỉ cần ngươi cố gắng hết sức, ta có thể hoàn thành tâm nguyện của ngươi.”
Năm năm trước, tiên hoàng qu/a đ/ời, Tần Vương bị đuổi tới Lĩnh Nam thái ấp.
Ta đã nghe kể về những việc làm của hắn khi còn trẻ. Hắn ta đã từng lãnh đạo quân đội ở phía bắc, rồi đi về phía nam để kiểm soát lũ lụt, bất kể là đối với binh lính, người dân hay các nữ nhân trong lâu, hắn ta đều có thể nhìn thấu nhân tâm.
Hiện tại Tần Vương đang suy tàn, hắn không cần một Phạm Cô Vân tràn đầy h/ận ý, hắn cần một thanh ki/ếm sắc đẹp Lưu Lan Nhân, ta nguyện ý để hắn điều khiển.
Sau khi Tần Vương rời đi, tú bà đối xử với ta trở lên rất lịch sự.
Những cô nương khác chỉ nằm dài ra giường và thức dậy vào buổi trưa, còn ta thì trong đã luôn tỉnh táo.
Hôm đó vừa lên lầu ta đã nghe thấy mấy tên công tử nhà giàu đến chơi đùa và nói chuyện cười nhạo Đường Dục:
"Thôi gia thật sự là hống hách, họ đ/á/nh ch*t tỳ nữ của Đường Dục ngay trước mặt hắn, hắn pha này là lấy được cô vợ như hổ rồi, Đường ca thật đáng thương."
"Nhưng có một người cha vợ như Thôi Vô Vọng, sau này hắn sẽ được thăng chức chính thức, sự nghiệp sẽ tươi sáng đầy hứa hẹn, tương lai của hắn có khi còn có tương lai tươi sáng hơn ta và huynh đấy."
"Lan Nhân, hình như ta đã từng nhìn thấy tỳ nữ đó ở đây rồi!"