Phiên ngoại
Phiên ngoại
Ta tên Cố Viễn, từ nhỏ ta đã rất gh/ét một người, là An Bình công chúa.
Nàng ấy rất dễ thương và luôn chạy theo ta mỗi ngày.
Ta thích cưỡi ngựa, b/ắn cung và tập luyện võ công, nàng ấy theo ta đến sân tập võ, bị ngã sấp xuống liền khóc nhè rồi vươn tay bảo ta đỡ nàng dậy.
Ta không muốn để tâm đến nàng, phụ thân liền đ á n h ta một trận, nói nàng là cành vàng lá ngọc, ta phải chăm sóc thật tốt.
Ta càng gh/ét nàng ấy hơn và cũng gh/ét phụ thân ta.
Ông ấy giả tạo đến mức ta không thể đến gần ông ấy được.
Ta còn gh/ét Kinh Thành, ta cảm thấy tất cả mọi người đều đạo đức giả, toàn bộ thế giới tràn ngập một cảm giác bất tuân.
Vì thế ta xin lệnh đi biên quan, nhưng Hoàng đế từ chối và chỉ yêu cầu ta dẫn quân đi tập trận.
Ta cố ý gây họa, muốn Hoàng đế cách chức rồi ra khỏi Kinh Thành.
An Bình lại luôn giúp ta dọn dẹp đống hỗn độn này, mỗi lần nhìn thấy nàng ấy ở cửa cung, ta liền biết, kế hoạch lần này lại bị phá hỏng.
Cuối cùng, nàng đã thành thân.
Ngày nàng thành thân, ta vì chúc mừng, uống rất nhiều rư/ợu, vui vẻ đứng trước cửa phủ công chúa thật lâu.
Cuối cùng cũng không ai làm phiền ta nữa, ha ha.
An Bình không còn quan tâm đến ta nữa.
Ta thuận lợi xuất kinh, ngoài kinh, ta gặp được Trường Nhạc công chúa.
Nàng ấy khác với tất cả mọi người, sống rất tự lập.
Nàng ấy luôn tràn trề sức sống, hoài bão và trí thông minh đều hiện trên mặt.
Ta rất ngưỡng m/ộ nàng ấy.
Thật ra ta không đ/á/nh giá cao nàng ấy, nhưng khi nhìn nàng ấy ta không thể không chế, có lẽ loại cảm giác này, chính là yêu.
Nàng rất có tài năng quân sự, chúng ta cùng nhau thương lượng kế hoạch tác chiến ở Bạch Lang Cốc.
Ta mang binh xuất phát, trên đường đi, ta không thể kh/ống ch/ế suy nghĩ, rằng sau khi chiến thắng trở về, ta sẽ hướng nàng mà cầu thân.
An Bình đuổi theo, ta biết ngay, mặc dù nàng ấy đã thành hôn, vẫn không quên ta.
Ta thấy bộ dáng chật vật của nàng, có chút không vui.
Ai ngờ nàng lại t á t ta một cái, khí thế hung hăng chỉ vào mũi ta m/ắng.
Sao nàng ấy lại đ á n h ta chứ? Sao nàng ấy có thể đ á n h ta chứ?
Trong khoảnh khắc đó, ta cảm thấy có gì đó khác biệt.
Trong không khí xen lẫn mùi thơm hoa cỏ, trời chiều tản ra ngàn ánh sáng vàng, trước mắt thế giới trở nên đặc biệt sinh động.
An Bình đầu tóc rối như rơm, sắc mặt nhếch nhác, vạt váy dính đầy m/áu.
Một đôi mắt sáng ngời, p h ẫ n n ộ cơ hồ muốn toát ra ánh lửa.
Đột nhiên ta không còn gh/ét nàng ấy nữa.
Hóa ra nàng cũng quan tâm đến sự sống còn của binh sĩ, xem như đủ tư cách làm công chúa.
Đêm hôm đó, hình ảnh những năm tháng bên nhau thường xuyên hiện lên trong đầu ta, không khỏi có chút áy náy.
Ta quyết định, chờ khi ngày hồi kinh, ít nhất ta không thờ ơ với nàng như trước.
…
Nàng ấy gần như không thể quay lại.
Ta chưa bao giờ nghĩ tới, nàng sẽ vì ta mà trả giá tính mạng.
Tiếng mũi tên x/é gió truyền đến, ta thấy nàng nhào tới, ngã vào lòng ta, miệng phun ra ngụm m/áu lớn.
Trong lòng ta phảng phất có một khoảng trống, tâm trí rơi vào trại thái khủng hoảng cực lớn.
Ta bên cạnh giường chăm sóc nàng ba ngày, hình ảnh của quá khứ cứ liên tục vụt qua tâm trí ta như một cỗ máy.
Những lý do chán gh/ét nàng, bây giờ nghĩ lại, ta lại cảm thấy có chút buồn cười.
Ta nắm tay nàng ấy, khoảnh khắc nàng ấy mở mắt ra, trái tim treo lơ lửng của ta mới chậm rãi bình ổn rơi xuống đất.
Ta muốn cưới nàng ấy.
Đáng tiếc nàng không muốn, ánh mắt không thể lừa gạt được người.
Nhưng ta vẫn muốn thử.
Cuối cùng, nàng vẫn cự tuyệt, ta mỉm cười và nói:
“Sau này không làm phiền nàng nữa.”
Khoảnh khắc xoay người rời đi, ta mới biết, ta đã đ/á/nh mất thứ gì đó trong cuộc đời.
Ta luôn cảm thấy, kiếp trước, nàng ấy là của ta.
Ta rẽ vào góc tường và ngã phịch xuống đất.
Da trên lòng bàn tay ta bị trầy xước, bởi vì vừa bước vào mùa xuân, nhiệt độ không khí còn thấp, c h * t lặng ngay từ giây phút đầu nên ta không hề có cảm giác, thật lâu sau, mới có cơn đ/au chậm rãi kéo tới, càng ngày càng đ/au, càng ngày càng đ/au.
Đau đến mức gần như ta muốn rơi nước mắt.
Ta ngẩng đầu, dưới mái hiên, có một tổ yến lẻ loi.
Trước mắt bỗng nhiên hiện lên hình ảnh khi còn bé, An Bình trong tay cầm một tổ chim yến, cẩn thận từng li từng tí đặt vào lòng bàn tay ta.
“Cố Viễn ca ca, chúng ta cùng nhau chăm sóc chúng được không?”
Lần này, ta muốn nói "Được", ta vươn tay ra, chạm vào khoảng trống.
Cuối cùng, năm tháng trôi qua, cố nhân không còn.
*Thập lý xuân phong, bất kiến cựu yến hoàn.
Nghĩa: Mười dặm gió xuân, chim én già vẫn chưa về
[Hoàn toàn văn]