Chương 14
14.
Thực tế đã chứng minh.
Gặp phải kẻ đi/ên như Giang Tư Viễn giữa đường quả nhiên chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.
Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình bị trói bằng một sợi dây thừng thô ráp.
Xung quanh toàn là bê tông cốt thép, có vẻ như đây là một công trường bỏ hoang.
Hệ thống trong đầu tôi lo lắng:
[Ký chủ, anh bị b/ắt c/óc rồi!]
[Đây là tình huống bất ngờ nằm ngoài cốt truyện chính. Theo quy định, tôi có thể can thiệp giúp đỡ, nhưng phải nộp đơn lên cấp trên rồi đợi lãnh đạo phê duyệt, ký chủ à, anh chờ tôi! Tôi sẽ gửi đơn ngay lập tức!]
Tôi: “...”
“Cảm ơn nhé.”
Theo những gì hệ thống từng nói, Giang Từ và những người khác đã đến giai đoạn cuối cùng trong việc đối phó với Giang Tư Viễn. Ông ta, nhân vật phản diện ở giai đoạn đầu của nguyên tác, sắp bị đ/á/nh bại.
Một kẻ đã đến đường cùng, chuyện gì mà ông ta không dám làm chứ.
Nếu đợi đến khi lãnh đạo phê duyệt xong, tôi sợ rằng ngay cả tro cốt cũng chẳng còn để mà ch/ôn nữa.
Tôi nhìn quanh, cố tìm một vật gì đó sắc nhọn để có thể c/ắt được dây trói.
Lúc đó, tiếng bước chân vang lên:
“Tôi khuyên cậu ngoan ngoãn một chút, đừng có mà mưu tính gì khác.”
Một con d/ao ngắn kề vào cổ tôi.
Lưỡi d/ao sáng loáng phản chiếu những đám mây đen trên trời.
Chuyện này không đùa được đâu!
Tôi thu lại ánh mắt, Giang Tư Viễn cười nhạt, ngồi xếp bằng trước mặt tôi:
“ Cậu đoán được tôi định làm gì không, Tiểu Ân?”
“Chắc cậu không đoán ra được đâu.”
“Nhưng không ai hiểu con trai bằng cha. Tôi đoán cậu chắc chắn rất quan trọng với Tiểu Từ.”
“Cậu không biết đâu, trong ba năm cậu biến mất, thằng bé gần như phát đi/ên.”
“Vậy thì, câu hỏi thứ hai, cậu biết mình đã sai ở đâu không?”
Không đợi tôi trả lời, ông ta đã tự hỏi tự đáp:
“Cậu sai ở chỗ không nên quay trở lại.”
“Người mà tôi yêu, cả đời này tôi cũng không tìm lại được.”
“Tại sao nó lại có thể?”
“Cậu ch*t đi rồi, thì cứ ch*t đi, còn quay lại làm gì.”
“Thật là…” Ông ta cười khẽ, “bất công quá nhỉ.”
“Nhưng không sao.”
“Tôi có thể khiến cậu ch*t thêm lần nữa mà.”
Ánh mắt ông ta lóe lên một tia hung á/c, ông ta đột ngột đứng dậy, nắm ch/ặt con d/ao trong tay.
Lưỡi d/ao càng lúc càng gần cổ tôi, nhưng tay chân tôi đều bị trói ch/ặt, chẳng thể làm gì hơn.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng đen lao tới, xô ngã ông ta, lưỡi d/ao lóe sáng nhưng chỉ sượt qua cổ tôi rồi rơi xuống đất kêu “choang” một tiếng.
Giang Tư Viễn, kẻ đã đến đường cùng, chỉ còn biết cố gắng gượng ép tinh thần mà dọa nạt.
Rất nhanh, mấy người đàn ông trông như vệ sĩ tiến đến bắt giữ ông ta.
Giang Từ phủi bụi trên người, đứng dậy với vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng ra lệnh cho bọn vệ sĩ giao ông ta cho cảnh sát.
Sau đó, cậu ấy đi đến chỗ tôi, cẩn thận tháo dây thừng ra.
Ánh mắt cậu ấy quét qua người tôi từ đầu đến chân, cuối cùng mới hỏi một câu:
“Không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
“Xin lỗi!” Giọng cậu ấy trầm xuống, “Là lỗi của em. Em đã không bảo vệ tốt cho anh.”
Tôi lắc đầu, định nói không sao.
Nhưng khi nhìn xuống, tôi bất ngờ thấy ống chân của Giang Từ có vết c/ắt sâu, m/áu đang chảy ra không ngừng.
“Chân của em bị sao thế?”
Giang Từ cuối cùng cũng rời mắt khỏi tôi, cúi đầu nhìn thoáng qua vết thương, tỏ vẻ không mấy quan tâm: “Không sao.”
“Sao lại không sao được?” Tôi cau mày, “M/áu chảy rồi kìa.”
“Đi bệ/nh viện thôi.” Tôi quay lại nhìn về phía mấy người vệ sĩ vừa rời đi, “Bảo họ đưa em đi, anh sẽ dìu em qua đó.”
“Không, em không đi.” Giang Từ nhẹ nhàng kéo tay áo tôi.
Động tác này giống như lúc cậu ấy còn nhỏ, mỗi lần muốn nhõng nhẽo với tôi đều như vậy:
“Chỉ là một vết c/ắt nông thôi, em không sao mà.”
“Em không muốn đi bệ/nh viện đâu, anh trai.”
“Em sợ lắm.”
Tôi nhíu mày sâu hơn: “Vậy thì...”
“Về nhà nhé.”
“Xe đậu không xa, anh cõng em một đoạn là được.”
“Xin anh đấy, anh trai.”