Chương 17
Thẩm Thời Thuật dễ dàng bế tôi lên, tay và lưỡi không hề dừng lại một giây phút nào.
Ngay từ đầu tôi còn giãy giụa xuống dưới, nhưng sau đó, thân thể càng thêm không có sức.
Cả người tôi mềm nhũn trong lòng ng/ực hắn.
Tùy ý hắn nắm giữ quyền chủ động.
Tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rư/ợu.
Không biết khi nào thì đã vào phòng tắm, nước vẩy ở trên người, tôi mê mẩn nhìn Thẩm Thời Thuật người đẹp sống.
Cảm giác lạnh như băng còn chưa kết thúc, ngay sau đó toàn thân đều như là đang th/iêu đ/ốt.
Hắn ôm tôi đang thở thoi thóp ra khỏi phòng tắm, kiên nhẫn lấy khăn tắm lau thân thể của tôi.
Lau từng tấc da thịt.
“Cố D/ao, tại sao phải trốn anh, em sợ anh?”
Giọng tôi đã sớm khàn: “Em không biết, Thẩm Thời Thuật, chúng ta không nên như vậy.”
Tôi không biết lấy đâu ra lá gan, không nhìn ánh mắt muốn ăn thịt người của Thẩm Thời Thuật, tiếp tục nói:
“Nếu như anh muốn trả thì tôi thì có thể trả thì bằng cách khác, không nên bằng cách này.”
Thẩm Thời Thuật cười nhạo một tiếng, cắn vành tai tôi: “Ai nói cho em biết, anh muốn trả th/ù em.”
“Cố D/ao, còn nhìn không ra sao? Anh muốn em.”
Cả người bị bá đạo hôn lấp đầy, mấy lần hô hấp không thuận.
“Cố D/ao, nói em thích anh.”
“Em…”
“Ngoan…”
Tôi dỡ bỏ phòng bị, hoàn toàn bại trận: “Thẩm Thời Thuật, em thích anh.”
Tôi thật sự thích hắn.
Ngay từ lần đầu tiên gặp hắn ở quán bar, tôi đã thích hắn.
Nói là bị cuốn vào nội dung vở kịch mới, bị ép dây dưa với Thẩm Thời Thuật càng ngày càng sâu.
Không bằng nói thật ra nói tôi cũng rất chờ mong mỗi lần gặp mặt hắn.
Lúc răng môi cọ xát, tôi đột nhiên hỏi hắn: “Nhưng mà, Lâm Tịch Nhan phải làm sao bây giờ...”
“Anh tại sao lại không biết Tiểu D/ao của chúng ta lại biết quan tâm người khác như vậy.”
“Lâm Tịch Nhan có người mình thích, bây giờ chắc cũng ôm được người đẹp về rồi.”
Cái gì?
Ôm được người đẹp về?
“Có rảnh lo lắng cho người khác, không bằng lo lắng cho chính mình một chút?”
Được rồi, rất không biết cố gắng mà lại hôn mê bất tỉnh.