P2 Chương 1

空见远
Cập nhật:
Mẹ ta bỏ mạng khi đang mang th/ai tám tháng, th* th/ể cũng đã th/ối r/ữa, nhưng ta lại chui từ trong bụng bà ra ngoài. Ta là tà vật nửa người nửa h/ồn, trên sách cổ còn sót lại có ghi chép: U Minh q/uỷ tiên. Ta giao lưu với yêu quái, nghe bọn họ kể chuyện lục giới, thỉnh thoảng cũng ra ngoài hù dọa người. 1. Nhưng ta dần lớn lên, dần dà đã không còn hù dọa được người nữa. Bởi vì ta càng lớn càng đẹp, càng lớn càng giống con người. 2. Đã nghe nói thần sông chưa? Không quản nổi trên trời, lại kh/inh thường dưới đất, chỉ là một viên quan nhỏ bé quản lý dưới nước, phạm vi quyền hạn cũng không lớn. Phía tây có một ngôi làng nhỏ, trước làng có một con sông lớn. Thần sông mỗi năm đều đòi lấy vợ, mỗi năm dân làng đều bị ép dâng lên những thiếu nữ xinh đẹp như hoa. Chớ vội thương xót ai, những dân làng đó cũng chẳng phải thứ tốt lành gì. Bọn họ đã trói một người ngoài làng là ta lại, định biến ta làm cống phẩm dâng cho thần sông. Thực ra ta chỉ hơi động ngón tay là đã có thể chạy thoát, nhưng ta muốn ở lại chơi đùa với bọn chúng một lúc. Trên đời này, việc thú vị không có nhiều, thần sông cũng chẳng vô vị. Ta nhìn đống giá y và xươ/ng khô chất đống trong góc cung điện của hắn ta, rồi nhìn sang khuôn mặt dữ dằn của hắn ta. X/ấu thế này còn ăn thịt người? Không biết ăn thịt m/a q/uỷ mà. Ta tẩn hắn ta một trận, đ/á/nh cho hắn ta bội phục. Khi rời đi còn tiện thể mang theo dạ minh châu của hắn ta. 3. Chẳng dễ gì ta mới yêu đương một lần, kết quả còn chưa được một năm, người tình đã phi thăng thành tiên. Thiên lôi bổ xuống, hắn ta mất trí nhớ. Ta tức tối muốn ch/ém người, nhưng ta không lên được thiên đình. 4. Ta có một người bạn hồ ly tinh tên Tô Linh Duyệt, không bao giờ m/ắng người, nàng ấy thật sự là hồ ly tinh. Gần đây người bạn này đã ký khế ước với con người, khế ước chủ tớ lận. Đường đường là hồ yêu ngàn năm mà lại cất công đi làm chó cho một người phàm. Ta không hiểu nổi, thật chất cũng không muốn hiểu. Gia tộc của Tô Linh Duyệt cũng không hiểu nổi. Vì vậy đã có mười mấy đại hồ xuất sơn, dự định gi*t người phàm kia, mang Tô Linh Duyệt đã ăn bùa mê th/uốc lú trở về. 5. Ta chuẩn bị quay về quê nhà kể lể chuyện mất cha hồi bé của mình cho mấy bạn yêu quái, tiện thể đến động hồ ly nghe ngóng cái kết câu chuyện của Tô Linh Duyệt. Giữa đường đi qua một thôn trang quen mắt đến lạ. Người đàn bà lấy nước bên giếng nhìn thấy ta, bỗng sợ hãi hét toáng rồi xoay người bỏ chạy. Ta: ??? Ngại quá đi mất, lâu quá rồi chưa hù dọa người, ta có hơi kích động. Không qua bao lâu, một tốp nam nữ già trẻ lớn bé xông ra, lão già đi đầu quỳ thụp dập đầu. "Phu nhân thần sông khoan dung, thương xót phàm th/ai chúng tôi, xin đừng tính toán chuyện năm xưa…” Câu "phu nhân thần sông” này khiến ta phản ứng lại. Tính thời gian, ta tươi cười ngồi xuống: "Thần sông lại lấy vợ à?” Đám dân làng cúi đầu không dám trả lời. Có một số người, bạn không khiến họ sợ thì khi người đông sức mạnh, bọn họ sẽ to gan bằng trời. Giống như năm xưa khi trói ta, cũng đâu thấy bọn họ sợ hãi. 6. Ta lại xuống nước, tới cung điện nhỏ bé của thần sông. Một cô nương xinh đẹp đang đứng sau lưng thần sông, khoác hỷ phục, chắc hẳn vừa bị tiến cống. Cô ấy cũng không hề sợ hãi, tươi cười quan sát xung quanh, cười cũng rất xinh đẹp. Cô nương nhà người ta sống ch*t không biết thế nào còn chưa khóc, hắn ta đã khóc trước luôn. Ta bảo hắn ta đưa người cho ta, cưới bao nhiêu đưa bấy nhiêu. Thần sông thấy ta thì nước mắt nước mũi tuôn rơi không ngừng, tiểu cô nương nói với ta cô ấy tên Oánh Nguyệt, cái tên nghe rất kêu. Ta cảm thấy ta phải đặt cho mình một cái tên. 7. Ta nhìn thấy phu quân bạc tình bội nghĩa ở cửa quê nhà. Mười mấy vị trưởng lão của động hồ ly đang nghiêm mặt đứng đối diện hắn ta. Bạn nói thử đang yên đang lành một tiên quân như hắn ta chạy tới nơi núi hoang chúng ta làm gì cơ chứ? Ta đang suy nghĩ làm sao để âm thầm trốn khỏi chiến trường, phía sau đã vang lên giọng nữ quen: "Q/uỷ tiên, c/ứu ta với!” Ta nhìn kỹ, trong đám hồ ly có Tô Linh Duyệt đang bị trói. "Không phải cô muốn biết ai đã gi*t mẹ cô sao? Cô c/ứu ta, chủ nhân ta nhất định tra ra được.” Tô Linh Duyệt không biết đã học được cách truyền âm từ khi nào, lại dám giấu nhiều đại lão thế này để truyền âm riêng cho ta. Vậy là ta trẹo chân ngã vào lòng tên bội bạc đó: "Đều là yêu của một khu rừng, hồ tiên các vị sao lại làm khó phu quân ta?” Ủa, chúng hồ ly ngây người. Ta rưng rưng nước mắt quay đầu nhìn Thang Vũ. Khi hắn ta mới phi thăng từng gặp ta, không thể không nhận ra ta được. Chỉ là giờ đây hắn ta đỡ ta đứng vững rồi lùi về sau một bước, kéo dãn khoảng cách với ta: "Chuyện xưa trước kia, xin đừng nhắc tới." Đồ th/ần ki/nh, kẻ làm lại chỉ có ngươi, trước kia của ngươi là kiếp này của bà đây đấy.