Chương 18
18.
Đúng như Cố Trầm đã hứa, anh ấy không nhắm vào Cố Ngôn nữa, để lại cho hắn chút thể diện cuối cùng.
Chỉ là anh ấy không hứa sẽ không động đến nhà họ Lâm.
Trong khoảng thời gian Cố Ngôn bị giam giữ, không có sự phản kháng của nam chính, anh ấy đã tìm ra bằng chứng về việc nắm đó nhà họ Lâm nhắm vào nhà họ Cố.
Ngày Cố Ngôn ra ngoài, hai người già nhà họ Lâm vừa bị kết án tù.
Lâm Ngữ bật khóc nức nở trước cửa trại giam, muốn Cố Ngôn đi đòi công lý cho ba mẹ cô.
Cố Trầm và tôi đứng cạnh nhau, bắt gặp ánh mắt phức tạp của Cố Ngôn, tôi lạnh lùng nói:
"Bằng chứng đã rõ ràng, lúc đó cô còn nhỏ vô tội. Nhưng nếu cô nói rằng mình đang đòi công lý thì thật quá đáng. Cô Lâm, cô không nhận thức được quan niệm đúng sai lúc nhỏ học lớp đạo đức sao?”
"Th/ù đã trả, chồng thân yêu của tôi cũng sẽ không truy c/ứu. Hai người thật sự yêu nhau thì Lâm gia xụp dổ cũng không ngăn cản được."
"Hai người có tay có chân, có thể ki/ếm tiền sống cuộc sống của riêng mình. Dù sao thì tình yêu của hai người cũng tốt đẹp như vậy."
Nhìn thấy vẻ mặt x/ấu xí của Lâm Ngữ, tôi thừa thắng xông lên, che miệng ngạc nhiên, ngây thơ chớp mắt:
"Hả? Hai người sẽ không vì chuyện này mà để mối qu/an h/ệ tan vỡ phải không? cô sẽ không như vậy, phải không?"
Cố Ngôn im lặng rời đi, trên tay vẫn cầm vật chứng. Lâm Ngữ cũng loạng choạng theo sau. tôi không có hứng thú với việc họ lôi lôi kéo kéo nên ôm Cố Trầm rời đi:
"Chiều nay ăn tôm càng cay thì sao? Em đã thèm ăn từ lâu rồi."
Cố Trầm ánh mắt tối sầm: "Em có thể ăn à?"
Bước chân tôi khựng lại,cẩn thận cảm nhận một chút. Đừng nói là em thực sự không thể ăn! Tức ch*t tôi rồi!
Tôi hung hăng hất tay Cố Trầm ra: "Đừng nói gì nữa, chiến tranh lạnh một phút!"
Cố Trầm cười khổ, đi theo sau tôi từng bước bắt đầu đếm ngược: "Sáu mươi, năm mươi chín, một!"
Cố Trầm nhanh chóng nắm lấy bàn tay tôi, đáng thương nói: "Đã đến lúc rồi."
Anh bạn, đếm và tính toán cho rõ ràng!
Tôi ôm eo anh nói: “Hai ngày nữa em sẽ nộp hồ sơ, ki/ếm được chút tiền thì có thể lén ăn tôm càng ở bên ngoài!”
“Được a.” Cố Trầm dễ nói chuyện đến mức đáng ngạc nhiên.
“Có phải anh đã chào hỏi với tất cả công ty rồi phải không?”
Cố Trầm dùng vẻ mặt ngây thơ gật đầu: "Nhưng, trước đó chẳng phải em đã nói chuyện tình công sở rất thú vị sao?Em còn muốn cùng anh play..."
Tôi đưa tay bịt miệng anh: "Giữa ban ngày! Em không có, đừng nói bậy!"
Cố Trầm nắm lấy tay hắn, bỗng nhiên nhanh chóng gắn thứ gì đó vào ngón tay tôi.
Tôi nhấc tay lên nhìn, đó là một chiếc nhẫn, nó tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng, giống như chiếc nhẫn trên tay anh ấy.
Anh lặng lẽ nhìn tôi: "Chúc mừng ngày kỷ niệm. Hôm nay là kỷ niệm lần đầu tiền chúng ta gặp nhau."
"Thế hôm nay có thể ngoại lệ ăn tôm càng cay chứ?"
Cố Trầm thở dài: "...được."
Ánh nắng dịu dàng chiếu lên hai bàn tay nắm ch/ặt của chúng tôi, hai chiếc nhẫn tràn ngập ánh sáng tĩnh lặng và dịu nhẹ. Từ bây giờ ngày nào cũng là ngày đẹp.