Chương 11
Huey nhắm hờ mắt xuống. Đối với một anh hùng chiến tranh, anh là một người dễ tính và thoải mái. Tuy nhiên, trái ngược với nhận thức của người khác, Huey Von Kirchner là một người đàn ông quyết đoán, sẵn sàng rút kiếm ra mọi lúc mọi nơi.
Anh đứng trên chiến trường, ở mọi thời điểm. Dù là hoàng cung hay yến tiệc cũng không ngoại lệ, anh không bao giờ hạ thấp cảnh giác. Không khác gì đang ở giữa trại của kẻ thù.
Cảm thấy khó chịu và bực bội, anh nâng tách trà lên và để chất lỏng làm ẩm cổ họng khô khốc của mình. Một mùi hương mạnh mẽ xộc vào mũi.
'Trà của cô ấy thanh hơn.'
Mặc dù bên trong miệng đã được làm ẩm, nhưng lưỡi của anh vẫn cảm thấy đau đớn.
“Huey, gần đây chàng không đến cung điện. Có chuyện gì đã xảy ra sao?"
Vị hôn thê của anh đang ngồi đối diện và bắt chéo chân. Cô ấy không thể chịu đựng sự im lặng nên lên tiếng hỏi.
Công chúa Julia. Con gái cưng duy nhất của nhà vua. Có lẽ vì thế mà cô ấy mắc chứng rối loạn nhân cách trầm trọng. Tất nhiên, cô ấy đã khá ngoan ngoãn kể từ khi cô ấy có được bữa tiệc nhỏ mà cô ấy coi như một lễ đính hôn.
Nhưng cô chỉ ngoan ngoãn trước mặt anh. Thật là tò mò là tại sao Công chúa lại không biết rằng anh đã biết về tất cả những chuyện và tội ác mà cô ấy đã gây ra.
Thật khó để không biết, vì Huey nhớ tất cả những gì anh đã thấy và đã nghe. Những ký ức từ khá lâu trước đây vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí anh như thể chúng mới xảy ra ngày hôm qua.
Huey trả lời cô ấy ngắn gọn.
"Tôi bận."
"Sao…. bận việc gì? ”
“Tôi đang theo đuổi một sở thích mới giúp tôi giữ được tài sản của mình”.
"Thật sao. Đó là gì?"
Julia háo hức đáp lại và muốn vượt qua rào cản của mình để kết nối với anh nhiều hơn.
'Cô ấy đúng là một người phụ nữ không thể che giấu cảm xúc và suy nghĩ của mình.'
Có thể là do Công chúa đã quá yêu nên cô ấy không cần phải làm như vậy hoặc đơn giản là cô ấy không muốn. Có vô số khả năng và lý do, nhưng với Huey, Julia chỉ là một người phụ nữ bình thường.
"Tôi đang trồng một bông hoa."
"Bông hoa?"
Công chúa nghiêng đầu. Công chúa lịch sự, nhưng điều đó không hợp với anh, một hiệp sĩ vĩ đại và tài giỏi. Julia xấu hổ nhưng hỏi lại, giả vờ như cô ấy không quan tâm.
"Đó là loại hoa gì?"
"Ừm."
Bá tước xoa xoa chiếc cằm vuông của mình. Đôi mắt màu xanh lục của anh ấy ánh lên một cách bí ẩn.
“Đó là một bông hoa mềm và nhạy cảm màu hồng. Mong manh. Chỉ cần chạm nhẹ, nó sẽ thu mình lại. Tôi muốn chăm sóc nó thật tốt, nhìn thấy nó nở rộ và kết trái. Nhưng nó khó hơn tôi nghĩ nhiều.”
“Chắc nó là một loại hoa khó chăm sóc. Chàng có thể để nó cho người làm vườn.”
Biểu cảm của anh rất đơn thuần, ngay cả khi anh đang phát ra những lời khó hiểu.
"Tôi không thích nó nằm trên tay người khác."
"Đó là hoa gì vậy, Huey?"
"Đó là loài hoa mà tôi đã để mắt đến từ rất lâu rồi."
Huey cười rất tươi, thích thú và tháo mặt nạ ra ngay lúc này.
"Và hôm qua tôi đã đào nó lên và trồng trong phòng của mình."
Nụ cười của anh ấy khá đẹp, như thể anh ấy nhìn thấy một bông hồng đang nở rộ.
Julia sững sờ và vô cùng xúc động khi nhìn thấy nụ cười chân thật của anh. Sau một lúc, cô ho khan với khuôn mặt đỏ bừng, cố gắng trấn an trái tim đang xao động của mình.
“Lần sau, hãy cho ta xem bông hoa đó nhé.”
"Người sẽ thất vọng."
“Không, không thể nào! Huey, nó đã qua bàn tay của chàng - không thể nào nó không đẹp! ”
'Không, chắc chắn cô sẽ thấy khó chịu.'
Nhưng anh không nhất thiết phải bác bỏ câu nói của cô.
Ngoài sự thích thú của mình, anh đã không ngăn cản Công chúa thỏa sức tưởng tượng như cô ấy muốn.
Huey là một thương nhân và hiệp sĩ đã trở về từ chiến trường, nơi tính thực tế là ưu tiên hàng đầu. Đừng làm những việc không cần thiết. Anh không thích trà, vì vậy anh đặt tách trà xuống.
"Công chúa. Hôm nay người đến dinh thự của tôi có việc gì không?”
Mặc dù tôn trọng trong giọng điệu, nhưng nó mang tính trang trọng, và các chức danh đang tạo ra một khoảng cách xa xôi cũng như ám chỉ ranh giới.
Quá phấn khích, Julia không biết điều này và nói rằng cô đến chỉ vì muốn gặp Huey. Như một đứa trẻ, cô ấy trút bỏ nỗi buồn và sự thất vọng của mình.
“Chàng không bao giờ đến gặp ta sau khi nhận cô hầu gái xấu xí đó. Chàng thật quá đáng. Chàng không có cảm tình gì với ta sao?”
'Những câu hỏi đó đáng lẽ phải được hỏi trước khi cô dồn tôi vào hội trường đính hôn ngày hôm đó.'
Huey nghĩ. Nhưng thay vào đó anh hỏi một cách nhẹ nhàng và ân cần.
“Người đang buồn vì điều gì? Lối vào thường xuyên của hiệp sĩ được trang trí trông không đẹp. Ban đầu, tôi nghĩ rằng người biết tôi sẽ không bước chân vào cung điện trừ khi có một lý do hoặc sự kiện đặc biệt nào đó.”
“Nhưng bây giờ, nếu chàng kết hôn với ta, chàng sẽ trở thành con rể của Hoàng đế. Điều đó có quan trọng như vậy không? Ta muốn gặp chàng mà!"
Hôm nay là một ngày đặc biệt mệt mỏi; Bá tước liếc nhìn về phía đồng hồ.
“Chính xác, như Công chúa đã nói, sau đám cưới sẽ không có vấn đề gì khi gặp nhau. Người đang lo lắng về điều gì? ”
"Ta ghét người hầu gái đó."
“…….”
"Ta rất ghét ả ta. Tại sao chàng lại thu nhận ả? Chàng không thể ném ả ra ngoài sao?”
Những gì đã làm cô bận tâm cuối cùng đã bùng nổ. Ngay cả Công chúa cũng biết rằng lời nói của bản thân không khéo léo nhưng cuôi cùng cô cũng chỉ là một người phụ nữ.
Lần này, lông mày và trán của Huey cau lại với nhau.
“Cô ấy là một người trung thực và có năng lực. Tôi đã nhận cô ấy vào làm giúp việc cho gia đình. Người đang nói muốn tôi đuổi cô ấy ra mà không có lý do chính đáng sao?"