Chương 17
Shada phải làm gì với tình huống này? Cô cố gắng tỉnh táo để đưa ra giải pháp nhưng vô ích. Cô chỉ muốn nghỉ ngơi. Cô cảm thấy có một chút lo lắng và yếu đuối với một khao khát khác thường. Cô không chắc liệu có bất kỳ sự hối tiếc xen lẫn vào đó hay không.
Ngay sau đó cô mở mắt ra, chủ nhân của căn phòng đã ngồi trước mặt cô.
Anh ấy đang đọc báo với vẻ mặt nghiêm túc trong khi ngồi bên bàn uống trà. Sau đó, anh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Shada đang trộm nhìn mình.
Shada có chút sững sờ, người đàn ông này như đang tỏa sáng.
Bây giờ cô thầm thích thú khi biết rằng mái tóc bạch kim óng ả, mượt mà của anh ấy dày hơn trông thấy và có độ đàn hồi dẻo dai.
Với đôi môi cong mềm mại ấy, anh đã mút và trêu chọc phần dưới của cô hết sức có thể.
Mí mắt và lúm đồng tiền của anh sáng lên, và làn da mịn màng của anh bừng lên trong ánh nắng chiếu qua cửa sổ.
Cô nhận thức muộn màng khi người đàn ông ấy đã đứng dậy bước đến bên cô. Chúa ơi, ngài ấy thật nổi bật.
"Em đã tỉnh dậy rồi?"
Shada gần như nấc lên khi Bá tước quỳ xuống trước giường và nhìn vào mắt cô mà không có bất kỳ sự báo trước nào.
Vốn dĩ Bá tước rất ngọt ngào và thân thiện, nhưng sau đêm qua anh ấy lại càng quan tâm cô và chu đáo hơn.
Cảm giác như một bức tường mỏng căng thẳng đến nghẹt thở đã được dỡ bỏ. Cứ như thể không có gì để xa cách hay đề phòng khi anh nâng bàn tay mềm nhũn của Shada lên và dịu dàng hôn. Shada nhìn chằm chằm vào Bá tước một cách ngây ngốc.
Cảm giác thật không chân thật chút nào. Đôi mắt mơ màng ấy nhìn lại cô.
"Em có sao không?"
Anh rời môi cô và cuối cùng phải hỏi lại, khiến cô giật mình trở lại thực tế.
“Dạ. Tôi ổn… thưa.. Ngài.” - Cô ấy muộn màng thêm kính ngữ vào lời nói của mình.
"Có thật không?"
Huey chống cằm khi anh kiểm tra cô và chạm vào mái tóc đen rối bù của cô.
Shada đảo mắt đi vì thật khó để nhìn vào đôi mắt xanh lục đang tập trung của anh ấy. Nhưng mặt khác, cô muốn xem liệu đôi mắt đó có đang nhìn vào vào cô hay không.
Cảm giác thật là kỳ lạ. Giống như ngày hôm qua, khi đang hòa mình với anh ấy, cô vừa mong muốn đẩy anh ra vừa ước gì anh ấy đừng dừng lại.
Huey lặng lẽ nhìn cô và nhận ra cô đang lưỡng lự tránh mắt anh. Huey cúi đầu và hôn lên trán cô. Rồi anh mỉm cười với cô, nhìn sâu vào đôi mắt hồng của cô. Hơi thở khàn khàn của anh chạm vào làn da cô.
“Vậy thì, ta có thể làm lại lần nữa không?
"Sao ạ-?!"
—Ngài có phải con người không! Cô gần như muốn hét vào mặt anh.
Huey cười khúc khích trước vẻ mặt sợ hãi của cô. Chỉ sau đó cô mới nhận ra rằng anh ấy đang trêu chọc mình. Bá tước cười toe toét khi cô hờn dỗi che miệng lại từ chối. Thật là xấu xa mà.
Sau khi trải qua cùng nhau, Shada nhận ra rằng người đàn ông này có vẻ ngoài và hành động như một quý ông bí ẩn và rất kiên trì. Ngài ấy cũng rất trắng trợn.
Ngài ấy giống như một con cáo. Khuôn mặt méo mó vì dục vọng, ánh mắt cuồng nhiệt phóng túng lộ ra hết lần này đến lần khác giống một con sói đói hơn là một quý tộc tao nhã.
“Ta đùa thôi. Cơ thể em đang đau nên ta sẽ không. ”
Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi gò má tròn trịa của Shada.
Sau khi thở phào nhẹ nhõm trước những lời trấn an của anh, cô khẽ rên.
Giữa đôi lông mày thẳng tắp vô tội của anh, đôi mắt xanh lục rực rỡ lấp lánh nhìn cô.
'Thật ngạc nhiên khi ngài ấy không ngần ngại làm những điều tục tĩu với vẻ mặt tôn kính như vậy.
Haaa— Hơi thở của Bá tước thật thấp và ướt át dính vào da cô.
“Thực ra, ta rất muốn làm chuyện đó. Không được thật à? ”
"Không!"
“Em tự tin thế."
Huey nhếch miệng. Đó là một nụ cười nhẹ nhàng và sâu sắc, nhưng trong mắt Shada dường như là sự đau lòng.
Anh không ngừng vuốt ve mái tóc đen của cô, chạm vào ngón tay, cổ tay, gò má và vành tai của cô, như thể anh không muốn để cô đi.
Anh không che giấu mong muốn của mình, giống như những hành động này đã ở trong đầu anh cả ngày hôm nay, và bằng cách nào đó, anh đã chịu đựng nó. Đôi mắt của Bá tước có một sức nóng kỳ lạ. Bỗng Shada khẽ gọi Bá tước.
"Chủ nhân."
Anh đáp lại bằng cách hôn hai bàn tay cô đang nắm trong bàn tay to và chai sạn của anh.
"Em nói đi."
"Tôi là một người giúp việc."
Anh ngẩng đầu lên.
"Ta biết."
“Ngài… là Bá tước và là chủ nhân của tôi.”
"Thì sao."
“Ngài… Có một vị hôn thê.”
Quả nhiên, anh im lặng.
Cô tiếp tục nói trong khi tránh ánh mắt của Bá tước bởi vì trái tim cô đang sợ hãi vì một lý do nào đó khi khuôn mặt có chút mềm mại của Bá tước từ từ trở nên vô cảm.
“Vì vậy, tôi không biết. Ý định của ngài đối với tôi là gì? ”
Một khoảng lặng ngắn bao trùm.
Shada nắm chặt các ngón tay khi cô cảm thấy lúng túng, một nỗi xấu hổ khôn cùng, và những cơn đau thắt kỳ lạ chồng chất theo từng giây trôi qua.
Trong thực tế, đó là một câu hỏi tự nhiên. Trong hoàn cảnh của mình, Shada phải suy nghĩ về điều đó trong đầu. Mối quan hệ nam nữ kiểu này luôn có kẻ hạ mình và người phụ nữ phải chịu đựng trong im lặng.
Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu Bá tước chỉ thích chơi đùa với cô ấy một lần, hoặc nếu ngài ấy cố gắng lấp liếm mọi thứ bằng cách nói những lời ngọt ngào dễ chịu một cách thoải mái và nhẹ nhàng, rồi chuyển câu hỏi của cô ấy sang một thứ khác.
Thành thật mà nói, giả sử điều tồi tệ nhất xảy ra chính là Bá tước sẽ yêu cầu cô rời khỏi nơi đây và trả cho cô một số tiền.
Cô nhắm chặt mắt lại và chuẩn bị cho những điều đó.
Cô sẽ không ổn đâu. Nhưng cô ấy phải cố gắng ngay cả khi cô bắt đầu nhìn ngài ấy như một người đàn ông.
Huey nhìn những đầu ngón tay đang vặn vẹo như một con sâu bướm thiếu kiên nhẫn của cô, anh lặng lẽ đan tay mình vào tay cô. Hành động ấy đã khiến cô giật mình và nao núng.
"Em nghĩ rằng ta đã ôm em vì một sự bốc đồng nhất thời sao?"
Cô mở to đôi mắt của mình.
Shada vẫn đang bối rối không biết biểu hiện nghiêm túc của Bá tước có nghĩa là gì.
Khuôn mặt bình tĩnh, cứng rắn của anh ấy trông có vẻ cay đắng.
Bá tước cẩn thận chạm vào đôi mắt đang chớp chớp của cô. Anh nói với một giọng thật trầm.
"Có lẽ, nó có thể là một sự bốc đồng."