Chương 76: Oan gia (1)

Hoàng Gia Gia
Nguồn: truyenfull.vision
Công việc gần đây của Phong Nhã Vân rất đơn giản. Chín giờ sáng có mặt ở nhà Vương Tử Thao, theo Tống Thành chăm sóc người bệnh đến bốn giờ chiều liền trở về. Sáu giờ tối dùng cơm cùng gia đình, sau đó ra ngoài hẹn hò với Albaric. Phong Nhã Vân thực ra rất hài lòng với thời khoá biểu như thế này, sau này nếu tách ra khỏi Vương Tử Thao, thời gian buổi sáng cô dùng để tiếp quản sự nghiệp, buổi tối tự do hoạt động xây đắp bờ đê tình yêu cùng bạn trai, không có gì không thoải mái. Nhưng mà trước tiên, cô phải chuyên tâm đem bệnh tình tên này đẩy đi đã. Phong Nhã Vân tay cầm bát cháo nóng hổi, ra sức lấy lòng Vương Tử Thao. Hắn vừa rồi lại dở chứng, đem hất đổ nồi cháo Hắc Dạ vất vả chuẩn bị, cũng không chịu uống thuốc, một mực ra lệnh bảo muốn cô tự tay nấu cháo cho hắn. Công việc chăm sóc người khác khi ở kiếp trước cô đều rất xuất sắc hoàn thành, nhưng từ khi đến thế giới này liền bị các loại hành động nuông chiều của lão phụ thân cùng Al làm cho trở nên ỷ lại. Bát cháo nấu vẫn chưa được nhuyễn, toả hơi khói nghi ngút, Phong Nhã Vân sợ rằng người bệnh như hắn dùng muối sẽ không tốt, bèn kiên quyết không cho vào. "Nhạt quá!" Hắn toan đẩy chén cháo trắng cô cầm, nhưng lại do dự hạ tay xuống. "Cho anh thêm một chút muối đi. Thực sự quá nhạt." Cô lắc đầu: "Không được. Chỉ còn một ít thôi. Anh mau cố gắng thêm chút nữa!" Giọng hắn vốn dĩ đã rất trầm, nay khí sắc so với mọi khi kém hơn ba phần, thanh quản bị hạ xuống thấp hơn, hơi thở từ dây thanh truyền ra bên ngoài, vừa khàn khàn tựa như ủy khuất, vừa ma mị quyến rũ. Thính giác Phong Nhã Vân so với kiếp trước có suy giảm một chút, nhưng chung quy vẫn nhạy bén hơn nhiều so với người bình thường. Cô không phải kiểu người thanh khống, nhưng quả thật giọng hắn lọt vào tai quá mức dễ nghe, khiến lòng cô như được gãi ngứa, thái độ nhanh chóng trở nên mềm mỏng hơn bảy phần. Vương Tử Thao thường ngày rất kén ăn, khi sinh bệnh tình trạng này còn trầm trọng hơn, nhưng nếu là đồ cô tự tay vào bếp, hắn vẫn sẽ miễn cưỡng ăn một ít, dù rằng không thực sự ngon như hắn tưởng. "Chỉ còn khoảng năm thìa. Ngày hôm qua anh đã ăn không đủ lượng thức ăn cần thiết rồi, hôm nay mau bổ sung cho đầy đủ." Phong Nhã Vân liên tục càu nhàu, cuối cùng dứt khoát đem miệng hắn mở rộng, trút hết vào. Cũng may lưỡi hắn đủ dày, không bị bỏng chết. "Mau uống chút nước rồi nghỉ ngơi đi!" Không gian quay trở về vẻ yên tĩnh vốn có. Cô đợi một lúc không thấy hắn có gì muốn nói, bèn thu dọn sạch sẽ rồi đứng dậy. "Có phải nếu như anh khỏi bệnh, em sẽ lại đi mất, đúng chứ?" Phong Nhã Vân giật mình: "Sao anh lại nghĩ vậy?" Hắn không trả lời, tay kéo chăn đắp trùm lên đầu, đưa lưng về phía cô. Phong Nhã Vân nhìn hắn một lúc, cuối cùng trước khi đóng cửa, nặng nề buông một câu: "Yên tâm. Em sẽ không đi ra khỏi tầm mắt của anh."