Chương 9: Đại thúc thúc

Hoàng Gia Gia
Nguồn: truyenfull.vision
Vương Tử Thao chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Phong Nhã Vân, bàn tay siết nhẹ eo cô, hớp một ngụm Brandy, cợt nhả nói: "Vi Vi, tới rồi sao?" Phong Nhã Vân giật mình, 'Đại thúc thúc, cháu tên Vân, Phong Nhã Vân!', bực bội uống trọn ly rượu, gõ gõ tay gọi thêm một ly. Phong Nhã Vân cô, ghét nhất chính là bị nhầm thành ai đó! Vương Tử Thao mỉm cười, ánh mắt đảo quanh người cô, khẽ tấm tắc một tiếng. Ăn mặc quyến rũ như vậy là định dụ dỗ ai đây? Phong Nhã Vân diện cái váy màu đen, ôm sát người, thân hình hoàn hảo ẩn hiện qua lớp váy. Thiết kế cúp ngực khoe trọn vẻ đẹp của đôi gò bồng đào trắng trẻo, khiến Vương Tử Thao không nhịn được mà nuốt ực một tiếng. Tiểu yêu tinh! Phong Nhã Vân ưu nhã hớp một ngụm rượu, đôi môi đỏ như tô thêm lớp son, kiều diễm khó cưỡng. Hắn không muốn phạm tội, vì hắn không nỡ phá hoại bông hoa nhỏ đẹp đẽ này. Nhưng bây giờ dù không muốn, cũng đã muộn rồi. Vương Tử Thao áp môi mình lên môi cô, mạnh mẽ tiến tới. Hắn mút lấy từng cánh hoa, mút lấy từng chút mật ngọt đầy mê người, trầm luân điên đảo. Phong Nhã Vân bị hôn tới xây xẩm mặt mày, hé miệng định nuốt chút không khí liền bị hắn luồn vào. Lưỡi hắn ngọ nguậy từng ngóc ngách, cùng lưỡi cô chơi đùa. Tiếng chọp chẹp vang lên đầy ái muội. Nam nhân tóc nâu bấy giờ mới đứng lên, khóe mắt ẩn hiện ý cười, nhấc chân tiến về quầy bar. Phong Nhã Vân đưa tay đẩy hắn, loạng choạng bước xuống đất, há to miệng hớp từng ngụm khí to. "Chưa ai bảo em khi hôn phải thở sao?" Vương Tử Thao lau lau khóe miệng, nuối tiếc nhìn bờ môi sưng đỏ của cô. 'Đại thúc thúc, mẹ cháu dặn không được hôn người lạ!' Phong Nhã Vân giận dữ, tay chân loạn xạ làm khẩu hình cho hắn. Mắt hắn giật giật, hắn cư nhiên lại là đại thúc thúc?! Hắn tiến tới nắm chặt lấy cằm Phong Nhã Vân, ép cô nhìn hắn, "Em định đóng kịch đến bao giờ?" Phong Nhã Vân nhất thời hoảng loạn, nhưng vẫn tiếp tục cương định nói, 'Đại thúc thúc, chú nói gì cháu không hiểu?!' Hắn siết lấy cằm cô, gầm lên: "Còn gọi tôi đại thúc thúc, tôi lập tức ăn em." Phong Nhã Vân thầm than không ổn, bàn tay lưu loát gỡ từng ngón tay của hắn, ánh mắt chẳng mấy chốc tràn ngập hàn ý. Mà hắn, vĩnh viễn không bao giờ có thể quên được đôi mắt ấy.