Chương 10

暮山溪
Cập nhật:
"Con, con... Hồi tối trời lạnh ạ." Tôi khẽ giọng đáp, đứng lên chạy ra khỏi phòng, đi ra ngoài nhà đ/á/nh răng rửa mặt. Sau khi đ/á/nh răng xong, muốn xem thử khoé miệng mình còn dính bọt hay không thì mới phát hiện cái gương nhỏ bình thường nhét trong miếng gạch vỡ bên ngoài nhà đã không thấy đâu nữa. Tôi quay lại gian nhà chính, phát hiện cái gương trên tủ quần áo cũng bị tháo đi. Không chỉ có thế, tấm gương trong bàn trang điểm mẹ vẫn thường dùng cũng mất tiêu rồi, ngay cả mặt kính thuỷ tinh trên cánh cửa sắt chống tr/ộm cũng đều không thấy tăm hơi. Tôi quay đầu lại nhìn về phía mẹ. "Để gương trong nhà không may mắn, cho nên mẹ đã ném đi hết rồi." Bà lạnh lùng nói. ... Tại sao không may mắn? Gương không phải là vật trừ tà sao? Tôi ôm bụng đầy nghi vấn cũng không dám hỏi tới, bởi vì vẻ mặt của mẹ vẫn là kiểu không được phép thắc mắc đó. Từ sau khi bà "bình an trở về", tôi phát hiện... Thời gian bà nở nụ cười đã càng lúc càng ít lại rồi. Biểu cảm trên mặt dường như cũng đang dần trở nên lạnh lùng, cứng ngắc, thậm chí... Ngây dại. Bà kéo tôi vào nhà bếp ăn cơm, một nồi đậy nắp kín to đùng thu hút tôi, bởi vì cái nồi to ấy bình thường đều là dùng để đựng món ăn sang trọng, hơn nữa mùi thịt lúc này cũng đã chầm chậm ngào ngạt tỏa ra rồi. Mẹ mở nắp nồi ra, là một nồi thịt hầm khoai tây đầy ắp... Hơn nữa thịt còn nhiều hơn cả khoai tây. "Wao... Mẹ, hôm nay là ngày lễ gì sao ạ?" "Coi như là ngày ăn mừng mẹ con mình gặp đại nạn không ch*t." Mẹ mỉm cười đáp. Tôi lấy bát ra, múc cho mẹ một bát trước rồi mới múc cho mình một bát đầy, bắt đầu ăn từng ngụm một. Không biết là do mẹ nấu ăn ngon, hay là vì cơm của hôm qua dở, hoặc là do thịt này quả thật là thơm nức mũi mà tôi ăn như hổ đói vồ mồi, ăn như nào cũng không thấy no. Hương vị thơm ngon ngào ngạt, mùi thịt ngon tới mức gần như thoáng có cảm giác th/ối r/ữa q/uỷ dị tràn ngập khắp cả căn phòng. Tôi đắm chìm trong đó, ăn cơm liên hồi không ngớt. Trong lúc đang nhai thịt, tôi ngẩng đầu lên nhìn mẹ, thịt trong bát của bà chưa từng được đụng tới, nước canh cũng lộ ra một mảng dầu ở quanh miệng bát. "Mẹ, sao mẹ không ăn? Mẹ ăn chút đi." Mẹ lắc đầu một cái, lộ ra một nụ cười hiền từ xen lẫn chút bất lực vẫn thường xuất hiện trong quá khứ. "Mẹ không đói, con ăn đi."