Chương 13

暮山溪
Cập nhật:
Đêm khuya, tôi trở mình tỉnh giấc sau một giấc ngủ nông. Cơn gió lạnh vẫn ù ù thổi tới từ lỗ hổng của ô cửa sổ đã cũ, vẫn nghe như tiếng ai đang gào khóc, lại giống như giọng nữ nào đó đang niệm kinh hoà lẫn với gió thổi tới quanh quẩn bên trong căn phòng. Tôi ôm ch/ặt chăn, co ro trên giường, lấy hết can đảm nhìn về phía bên kia cửa sổ. Một bóng đen lơ lửng kề sát bên cửa sổ, tấm màn che đong đưa nửa che khuôn mặt của nó. Một cơn gió lạnh thổi qua, tấm màn che bị thổi xốc lên hoàn toàn, tôi cũng nhìn thấy rõ mặt của nó. Cứng ngắc giống hệt người ch*t. Vô h/ồn y như một x/á/c sống. Đôi mắt vô h/ồn ngờ nghệch cùng cái miệng đen ngòm đều mở to ra trông như ba cái hố đen. Tôi cắm đầu vào trong chăn, cơ thể căng cứng run lẩy bẩy. Một lúc sau lộ ra nửa tầm mắt, liếc tr/ộm ra bên ngoài. Bóng đen trên cửa sổ đã biến mất rồi. Trong phòng cũng không thấy bóng dáng nào cả. Trên tấm kính cửa sổ hất lên ánh lửa. Tôi đi xuống giường, xỏ đôi giày mỏng lạnh băng nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện mẹ đang đứng bên cạnh đống lửa đang ch/áy hừng hực. Bà lại đang đ/ốt đồ. Một bên bỏ giấy, củi rồi mấy thứ nhiên liệu đ/ốt lửa linh tinh vào trong đống lửa, một bên chậm rãi cất bước đi vòng quanh đống lửa. Mặc dù là đi chậm nhưng bước chân của mẹ cũng không phải kiểu tuỳ tiện rời rạc, mà giống như là đang giẫm bước theo nhịp trống tựa có tựa không nào đó. Cả người bà cũng đung đưa theo ngọn lửa, tay chân bày ra những động tác q/uỷ dị. Bà nhảy theo loại vũ đạo nguyên thuỷ không thể nào hình dung được, miệng cũng lẩm bẩm gì đó. Giống như đang niệm kinh, lại giống như đang hát. Tôi bịt miệng lại, cong người nằm nhoài dưới bệ cửa sổ, kỹ càng phân tích lời hát của mẹ. "Tiến về trước... Tiến về trước... Đường âm... Cõi âm..." Bà ấy một bên hát, một bên đi vòng quanh đống lửa, rất nhanh sau đó đã đi tới vị trí ở gần cửa sổ phòng của tôi. Dường như bà nhìn thấy được tôi đang trốn dưới bệ cửa sổ, chậm rãi quay đầu lại bằng một tư thế rất q/uỷ dị. Đầu của bà cử động như cánh cửa sau khi được rút then cài ra bị gió thổi mở ra. Cái cổ giống như bản lề bị rỉ sắt của cánh cửa, phát ra tiếng vang kẽo kẹt. Ánh lửa thấp thoáng chiếu lên gương mặt của bà, biểu cảm trên gương mặt đó... Tôi chạy về phía giường, gắt gao bọc cả người mình lại vào trong chăn, cũng không dám liếc mắt nhìn ra bên ngoài nữa. Tôi đã x/á/c định được một chuyện. Đó nhất định không thể nào là biểu cảm mà mẹ tôi có thể làm ra được. Đó nhất định, nhất định... Không phải là mẹ của tôi. ...