Mấy ngày sau đó, bầu không khí quả thật có chút ngượng ngùng.
Nhưng lại qua thêm mấy ngày nữa, thân thể yếu ớt này của ta, không có tiền đồ, lại theo thói quen mà dính về chỗ ấm áp.
Mấy lần cùng giường mà ngủ, cái cảm giác ngượng ngùng kia dường như cũng tiêu tan.
Mỗi sáng tỉnh dậy, tay chân thường chồng chéo, tư thế ngủ kỳ quái.
Thành quen rồi thì… lại càng khó lòng dứt bỏ.
Một ngày nọ, Thiếu Ngôn bất chợt lên tiếng:
“Công tử, trên người ngài có mùi của Tướng quân Giản.”
Ta khựng lại, “Vậy sao?”
Ta tự cúi đầu ngửi thử, nhưng lại chẳng cảm thấy gì cả. Chẳng lẽ là... ta đã quen với hương vị của hắn rồi sao?
Thiếu Ngôn nói:
“Công tử có muốn thay đổi loại hương xông không? Ngài chẳng phải trước kia gh/ét nhất là để mùi người khác bám vào người mình sao?”
Ta: “Vậy à? Ta trước kia… là như vậy sao?”
Ta bối rối siết ch/ặt quyển sách trong tay.
Một lúc lâu sau, trong gian phòng yên ắng, ta chần chừ hỏi khẽ:
“Thiếu Ngôn, vậy… mùi của Bình Châu là thế nào?”