Chương 64
64.
“Nhìn thấy đại điện này chưa? Trẫm muốn đem nàng nh/ốt lại đi, dùng dây xích vàng trói nàng lại, mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy một mình trẫm, ai cũng đừng mong có thể cư/ớp đi ánh mắt của nàng.”
“Trẫm không cho phép người khác bước vào điện, trẫm ăn cơm ngủ nghỉ đọc tấu chương, tất cả đều ở bên cạnh nàng.”
“Sau này nàng muốn cho trẫm một hoàng tử, một đứa là đủ, kế thừa hoàng vị, nó không cần nàng chỉ bảo, không có ai đáng để nàng phải phí tâm. Nàng chỉ cần mỗi ngày chú ý đến ta là được.”
Hắn ôm ch/ặt lấy ta, khí lạnh từ cái ôm đó tựa như muốn ghim ta vào sâu m/áu thịt của hắn.
Nhưng ta đã nhẹ nhẹ vươn tay kéo hắn ra.
Dung Vọng ngoan ngoãn lui lại vài bước, nhưng lại không đành lòng rời mắt khỏi ta, nói rồi lại nói, trong đôi mắt hoa đào đó đột nhiên lại rơi xuống vài giọt nước mắt.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn khóc.
Ta có chút bất lực.
Rõ ràng là hắn đang nói những lời quá phận, thế nhưng hắn lại tự mình khóc.
“Trước đây giữa ta và ngươi, vĩnh viễn bị ngăn cách bởi một Dung Ngọc.” Lời nói đã tới bên miệng nhưng lại không nói ra.
Dung Vọng tuy đang khóc, nhưng đôi mắt vẫn hiện lên vẻ bướng bỉnh, bệ/nh hoạn, bóng tối u ám vô vọng tựa như bị bao phủ bởi một lớp băng tối tăm nơi vực sâu.
Hắn nói: “Nhưng ta không thể làm như vậy.”
Hắn cụp mắt, mái tóc đen cũng rũ xuống: “Khương Kiều Kiều đã hỏi nàng thích nhất cuộc sống như thế nào, là ta thụ ý của ta.”
“Thời gian này, ta vẫn luôn không dám gặp nàng, ta sợ ta nhịn không nổi, thật sự muốn muốn đem nàng nh/ốt lại. Nhưng nếu như nh/ốt lại rồi, nàng sẽ không còn là nàng nữa, nàng chắc chắn sẽ h/ận ta tới ch*t.”
“Ta làm sao có thể cho nàng, cơ hội để chán gh/ét ta một lần nữa chứ.”
Nụ cười mỉm của Dung Vọng vẫn như thường lệ, nhưng khóe môi lại nhếch lên đầy cay đắng: “Khương Hoài Nguyệt, nàng cũng biết, ta sắp ch*t rồi.”
Trái tim ta một lần nữa thắt lại.
“Trước khi phụ hoàng qu/a đ/ời, ông đã viết một chiếu thư, phong Dung Ngọc làm vương. Nàng xem, xem ông ấy trung lập công minh, thực ra vẫn không muốn ở trước mặt toàn thể dân chúng thừa nhận thân phận của ta, ta chỉ có thể tồn tại dưới cái tên Dung Ngọc. Ông nói, sợ mẫu hậu bị người đời chỉ trích.”
“Ông nói, khi mẫu hậu còn trẻ, bà cũng là một tiểu cô nương trong sáng ngây thơ, là do những tháng ngày sống trong cung đã thay đổi bà, khiến bà thay tâm đổi tính, nói ta đừng trách bà.”
“Ta không quan tâm đến việc thế giới biết đến tên ta, khi đó ta nghĩ rằng, nếu như ta ép buộc nàng ở lại bên cạnh, nàng cũng sẽ không vui, nàng và mẫu hậu đều sẽ không vui.”
“Thích một người, làm sao có thể khiến nàng ấy không vui chứ?”
Hắn chăm chú nhìn ta, to gan mà nắm ch/ặt lấy tay ta, nắm ch/ặt không buông: “Khương Hoài Nguyệt, ta rất thích nàng. Mỗi khi ta cho rằng ta đã thích nàng nhất, thích đến mức cảm giác như muốn tràn ra ngoài, ngày hôm sau khi nghĩ tới nàng ta lại càng động tâm hơn…”
“Đây là từ trình của cha nàng, ta đã phê duyệt rồi. Nàng đi đi.” Hắn đặt bức tấu chương vào tay ta.
Hắn nhẹ nhàng đẩy ta ra khỏi cánh cửa, nhẹ giọng nói: “Tiến về phía trước, đi đi và đừng nhìn lại. Rời đi trước khi ta hối h/ận.”
Cửa điện đóng lại.
Ta cầm bức tấu chương đứng ở đó hồi lâu.