Chương 57

半裁明月
Cập nhật:
57. Xem ra Hoàng thượng vẫn là Hoàng thượng, trước đây chỉ có một Dung Ngọc, người ngoài luôn cho rằng, trong mắt người chỉ có Dung Ngọc là con, còn lại đều là bề tôi. Hiện tại xem ra, trong mắt Hoàng thượng nên là: chỉ có đích tử là con, còn lại đều là thần. Thịnh Vương mở to mắt: “Phụ hoàng, người cứ để như vậy thôi sao? Một bàn tay của nhi thần đã không còn nữa rồi.” Hoàng thượng m/ắng gã: “Tự bản thân ngươi mất tay ng/u ngốc đến mức đứa thứ tư còn chẳng muốn ch/ặt ngươi.” Sau đó người ném thanh ki/ếm đẫm m/áu xuống trước mặt gã: “Người ngươi đem tới, tự mình diệt khẩu đi.” Thị vệ ý thức được mình tự nhiên lại bị tai bay vạ gió, không ngừng lên tiếng van xin, sắc mặt Thịnh Vương trở nên tái xanh, không thể không ra tay kết thúc tên thị vệ đã theo mình bao nhiêu năm. Thấy Hoàng thượng đang nhìn về phía này, ta nhanh chóng đến đứng trước mặt Bảo Châu: “Muội ấy từ nhỏ đã ở bên cạnh thần nữ, thần nữ bảo đảm muội ấy sẽ không nhiều lời.” Mà Dung Vọng lại bất động thanh sắc đứng phía trước ta, cong khóe môi lại ho vài tiếng. Sắc mặt Hoàng thượng dịu lại: “Hoài Nguyệt, không cần sợ, bá phụ tin con.” May mắn thay, Hoàng thượng cũng sủng ái ta. Thịnh Vương nghiến răng nghiến lợi nhìn Dung Vọng, lại không cam tâm mà liếc nhìn ta vài lần. Hoàng thượng đang chuẩn bị rời đi. Dung Vọng: “Đợi đã.” “Nghe nói Thịnh Vương phi đã mang th/ai, chúc mừng hoàng huynh.” Đôi mắt đen láy của Dung Vọng nhìn chằm chằm vào Thịnh Vương, ta phát giác dường như tóc gáy của Thịnh Vương đều đã dựng đứng lên rồi. Bàn tay lạnh lẽo của hắn che mắt ta lại, âm thanh trầm thấp cùng với âm thanh mỏng của ám tiễn rơi vào tai ta: “Vậy thì nơi này của hoàng huynh, cũng không còn tác dụng gì nữa.” Sau đó là tiếng hét như heo bị gi*t của Thịnh Vương vang lên. Ta không phải là người không thể nhìn những khung cảnh đẫm m/áu bẩn thỉu, ta trực tiếp gỡ tay hắn ra, Thịnh Vương đang ôm lấy hạ bộ rồi lại bắt đầu lăn lộn trên mặt đất. Ta h/oảng s/ợ. Trước mặt Hoàng thượng, phế đi một đứa con trai khác của người, cho dù có một lần nữa được sủng ái, cũng khó mà kết thúc được phải không?