Chương 124 Thời gian trôi nhanh quá.”
Nghe vậy, Diệp Thiên Bách thản nhiên trả lời. "Vậy em cần phải làm gì nữa để học được kỹ thuật này?" Cậu học sinh lại hỏi. "Cần phải kiềm chế, cần dưỡng tinh, cần rèn luyện cơ thể, và phải nuôi dưỡng tinh thần nam nhi." Diệp Thiên Bách đáp lại. Nghe vậy, cả lớp lại một trận cười nghiêng ngả. "Cảm ơn thầy, em nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy của thầy." Nam sinh gãi đầu, cười gượng gạo. "Nếu có ai muốn học kỹ thuật này thì có thể tìm tôi sau giờ học. Tôi sẽ chỉ cách luyện tập." Diệp Thiên Bách nhìn quanh lớp, nói thêm. “Hu hu, thầy ơi, thầy quên em rồi sao? Có thể lấy kim trên người em xuống được không ạ?” Nam sinh vừa bị châm kim suốt nãy giờ không thể cử động, khóc không ra nước mắt. “Cậu yên tâm, thầy không quên cậu đâu. Tôi không châm kim bừa bãi, mỗi lần châm đều có lý do cả.” Diệp Thiên Bách nhìn nam sinh, mỉm cười nói. “Lý do gì vậy ạ?” Nam sinh đau khổ hỏi. “Lý do là cậu có bệnh.” Diệp Thiên Bách trả lời. Nghe xong lời này thì cả lớp lại được một phen cười nghiêng ngả. "Thầy không chỉ châm kim mà còn mắng em nữa sao?" Nam sinh méo mặt khóc lóc hỏi. "Tôi không có mắng cậu mà là cậu thực sự có bệnh." "Dạo gần đây cậu ăn uống không điều độ, ăn nhiều đồ cay nóng, khiến tiêu hóa kém, mấy ngày rồi không đi ngoài được, bụng cậu đang rất khó chịu đúng không?" Diệp Thiên Bách vừa nói, vừa tháo kim khỏi người cậu học sinh. Nghe vậy, cả lớp lại cười rộ lên. "Thầy ơi, thật thần kỳ! Sao thầy biết vậy?" Nam sinh ngạc nhiên hỏi. Đúng là cậu ta đã bị táo bón suốt mấy ngày nay. "Đông y có phương pháp chẩn đoán thông qua nhìn, nghe, hỏi và sờ nắn. Thầy nhìn là biết ngay." Diệp Thiên Bách nói một cách thản nhiên. "Cả chuyện này mà thầy cũng nhìn ra sao?" Nam sinh kinh ngạc. "Tất nhiên rồi, cậu mau đi đi, nhớ mang theo... khụ khụ... giấy vệ sinh đó!" Sau khi tháo kim, Diệp Thiên Bách vỗ nhẹ vào vai nam sinh, đồng thời đặt một gói giấy vệ sinh lên bàn. Ngay lúc đó, nam sinh cảm thấy cơ thể mình cử động trở lại. Và ngay sau đó, cậu ta bỗng cảm nhận cơn đau bụng dữ dội kéo đến. "Mẹ nó! Tào tháo đến rồi!" Nam sinh kêu lên, nhanh chóng cầm lấy gói giấy vệ sinh rồi lao về phía nhà vệ sinh. Thấy cảnh tượng này, cả lớp lại cười ồ lên. "Thầy ơi, cậu ấy thực sự bị táo bón suốt mấy ngày qua sao?" "Đúng vậy, thầy nhìn sao mà biết được vậy?" "Nếu đúng như vậy, thầy thật tài giỏi quá, chỉ vài mũi kim đã giải quyết được vấn đề của bạn ấy." “...” Các học sinh tỏ ra vô cùng tò mò. "Mọi người là bạn học, khi nào bạn ấy quay lại thì hỏi là biết ngay." "Chẩn đoán trong Đông y chú trọng bốn phương pháp nhìn, nghe, hỏi và sờ. Những thầy thuốc có kinh nghiệm chỉ cần nhìn là có thể nhận ra vấn đề. Khi các bạn có đủ kinh nghiệm, các bạn cũng sẽ làm được như vậy." "Tất nhiên là nếu không học được nền tảng cơ bản có thể cả đời, các bạn cũng không nhận ra đâu." Diệp Thiên Bách trở về bục giảng, nhẹ nhàng nói. Đúng lúc này, tiếng chuông báo hiệu giờ học kết thúc vang lên. “Các bạn, buổi học hôm nay đến đây là kết thúc. Cảm ơn mọi người đã hợp tác.” Diệp Thiên Bách mỉm cười nói với cả lớp. Cùng lúc đó, trong phòng đa phương tiện rộng lớn với hơn ba trăm người, tất cả học sinh đồng loạt đứng dậy, những tràng pháo tay vang lên như sấm. Ngồi ở hàng ghế đầu, Hạ Thanh Nguyệt cũng lặng lẽ rời đi, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. Phải thừa nhận rằng bài giảng của Diệp Thiên Bách rất xuất sắc, nhưng tình huống hiện tại không phải là điều cô mong muốn, ở lại đây thêm một phút nào nữa cũng khiến cô cảm thấy khó chịu. “Đã hết giờ học rồi sao? Thời gian trôi nhanh quá.” “Bài giảng của thầy Diệp thật sinh động và thú vị, nên chúng ta mới thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy.” “Cảm ơn thầy Diệp, hy vọng lần sau em có cơ hội tiếp tục nghe thầy giảng.” Lúc này, các học sinh thi nhau cảm ơn Diệp Thiên Bách, và anh cũng rất lịch sự, liên tục cúi đầu đáp lễ. Dần dần, các học sinh lần lượt rời khỏi lớp học, không gian trở nên yên tĩnh hơn. "Bốp! Bốp! Bốp!" Thế nhưng... đúng lúc này có tiếng vỗ tay vang lên từ cửa ra vào.