Chương 4
Trong những năm ở nước ngoài, tôi rất vui vẻ.
Ban ngày tăng cường học tập, ban đêm là những buổi tiệc tùng đủ thứ.
Cuộc sống du học chỉ là say mê vàng son, nhưng tôi vẫn chú trọng việc kết giao và xây dựng mạng lưới các mối qu/an h/ệ.
Nhiệm vụ chấn hưng gia tộc Bạch gia, tôi vẫn chưa quên.
Kỳ quái chính là, cho dù tôi cố ý kết giao, nhưng cho đến nay vẫn chưa tìm được bạn gái.
Những người đẹp hoặc là ưu nhã, hoặc là phong tình luôn nháy mắt về phía tôi: "Cục cưng, so với chúng tôi, cưng cần một người đàn ông hơn."
Sau đó, bị bạn bè của các cô ấy kinh ngạc che miệng lại.
Nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán của bọn họ ở sau lưng.
"Có lẽ, không chỉ một người đàn ông..."
Điều này đã làm mất đi sự hứng thú của tôi với tình yêu.
Tuy nhiên, cốt truyện trong tiểu thuyết vẫn chưa kết thúc, tôi tạm thời cũng chưa có ý định kết hôn.
Tôi nghĩ, chờ đến khi Hạ Ngôn và Dung Kỳ, Văn Thanh Xuyên và Thu An tu thành chính quả, tôi sẽ có thể bắt đầu cuộc sống mới.
Chỉ như vậy, tôi ở nước ngoài sống tiêu sái thoải mái trong ba năm.
Cho đến một ngày, tôi tính toán thời gian một chút, suy đoán tình tiết cốt truyện hẳn là đi đến thời điểm "Truy thê hỏa táng tràng" rồi.
Vì vậy tôi tiện tay đặt một tấm vé máy bay trở về nước.
Trên máy bay, tôi gặp một người đàn ông kỳ lạ.
Lúc đó, tôi đang đeo đồ chụp mắt, chuẩn bị hưởng thụ một đoạn nhạc êm dịu rồi chìm vào giấc ngủ.
Người đàn ông ngồi cạnh lại nhẹ nhàng chạm vào chân tôi.
Tôi nhăn mày.
Tôi vẫn luôn không thích người khác chạm vào thân thể mình.
Đó cũng là lý do tại sao tôi chọn làm bạn với Dung Kỳ và Văn Thanh Xuyên.
Bọn họ đều rất giữ khoảng cách, cũng vô cùng tôn trọng bạn bè.
Nhưng vào lúc này, người xa lạ này lại rất suồng sã thân mật chạm vào đầu gối của tôi.
Ngón tay của người đó thon dài, vuốt ve xươ/ng đầu gối của tôi như đang ngắm một tác phẩm nghệ thuật.
Hơi thở nhẹ nhàng, mang một chút hương bạc hà, vuốt qua tai tôi.
Tôi đang chuẩn bị đẩy mở cái chụp mắt ra để "giao thiệp thân thiết" với hắn.
Lại nghe thấy thanh âm trong trẻo lạnh lùng của hắn.
"Cậu cũng trở về nước sao?"
Ba năm rồi.
Ba năm sống vui vẻ khiến cho tôi cơ hồ quên đi ba người kia.
Nếu không phải có tình tiết trong đầu luôn hiện lên như một cuốn sách cảnh báo, tôi nghĩ rằng tôi đã bỏ quên bọn họ từ lâu.
Nhưng.
Vào giờ phút này, tôi lại hoài nghi người trước mắt là Dung Kỳ.
Giọng nói này lạnh như vậy, chỉ là trước đây cậu ta khi nói chuyện với tôi luôn có một tia nhu hòa.
Người xa lạ trước mắt này lại mang theo một chút nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng tôi suy nghĩ ở trong đầu một chút, Dung Kỳ lúc này hẳn là nên bận rộn phiên vân phúc vũ (mây mưa) với Hạ Ngôn trong phòng tổng thống, không thể xuất hiện trên chuyến bay từ đất nước M này.
Nếu là người xa lạ tình cờ bèo nước gặp nhau, không cần phải đối mặt.
Vì vậy, tôi thậm chí không tháo tấm chụp mắt, chỉ qua loa lấy lệ đáp một câu.
"Ừ."
Hô hấp người đối diện bỗng cứng lại.
Sau đó, ngón tay vuốt ve xươ/ng đầu gối của tôi dùng lực mạnh hơn.
Tôi nhăn mày, mới phát hiện tay của hắn vẫn còn đang ở trên đùi tôi.
Vì vậy không chút do dự giơ chân lên đạp tới.
"Hãy tôn trọng một chút."
Người kia đột nhiên bị tôi đạp một cái, hô hấp càng trở nên không ổn định hơn.
Chẳng qua là một đường tiếp theo, mọi thứ đều trôi qua êm đềm.