Chương 10

10. Mùa xuân năm sau, ta dẫn theo Phất Minh đi theo đoàn lữ hành đi Tây Vực. Tin tức cuối cùng ta nghe được về Bất Quy Lâu chính là, Vân Bạc mất tích, Mặc Dạ trở thành lâu chủ mới nhậm chức. Nhưng mà, những thứ kia đã không liên quan đến ta. Chúng ta ở Tây Vực đợi một năm, cuối cùng tìm được tên vu y có thể sinh tử xươ/ng trắng kia. Vu y sau khi biết mục đích của ta, liếc ta một cái: “Để cho ta chữa khỏi mắt của hắn cũng có thể, thứ quý giá nhất của sát thủ chính là cái mạng kia đi?” Phất Minh nắm lấy tay của ta, lôi kéo ta muốn đi: “Vô Trú, không trị, chúng ta đi về nhà.” Ta đứng yên, kéo Phất Minh vào trong ng/ực, cụp mắt nói: “Mạng của ta đã hứa cho người m/ù nhỏ rồi, không thể cho tiền bối, ngoại trừ cái mạng này, cái gì khác, ta đều có thể đồng ý với tiền bối.” Vu y kh/inh thường hừ một tiếng: “Không ngờ Vân Bạc bạc tình lại có một đồ đệ si tình như ngươi.” Ta ngạc nhiên: “Tiền bối biết….lâu chủ?” Vu y nói: “Lúc còn trẻ thiếu n/ợ người khác, lần này, coi như là trả lại hắn.” Vu y bỗng nhiên hỏi: “Đúng rồi, hàn đ/ộc trong cơ thể Vân Bạc, có thể chữa khỏi?” Ta nhíu mày: “Việc này vãn bối cũng không biết.” Vu y nhíu mày càng sâu: “Nếu không phải Vân Bạc viết thư, ta sẽ nghi ngờ ngươi có phải đồ đệ của hắn hay không.” Hắn phất phất tay, đứng dậy vào nhà: “Được rồi, mang người vào đi.” Ta dắt Phất Minh vào phòng, vu y đuổi ta ra ngoài, cửa vừa đóng, đem ta ngăn ở bên ngoài. Ta ở ngoài phòng trông coi ba ngày, trong lúc đó ngoại trừ dược đồng đưa cơm, vu y không cho bất cứ kẻ nào đi vào. Ngày thứ ba, cửa cuối cùng cũng mở ra, vu y mệt mỏi chắp tay sau lưng từ bên trong đi ra: “Vào xem một chút đi.” Ta quên nói lời cảm ơn, vội vàng bò dậy khỏi mặt đất và chạy vào nhà. Phất Minh nhắm mắt ngồi trên giường, trên mặt không có gì che chắn. Nghe thấy tiếng động, y theo bản năng mở mắt ra. Phất Minh vẫy vẫy tay với ta đang đứng sững sờ ở cửa, mặt mày ôn hòa: “Lại đây, để ta nhìn ngươi kỹ hơn.” Ta sững sờ đi tới, ngồi xổm trước mặt y. Đôi mắt vốn xám trắng của Phất Minh, hôm nay trở nên giống như hàm chứa một ao xuân thủy, lấp lánh ánh sáng, làm cho người ta nhịn không được chìm đắm trong đó. Ta ở trong cặp mắt kia, thấy mình giống như con thỏ ng/u xuẩn, ngơ ngác sững sờ nhìn y. Hốc mắt Phất Minh ửng đỏ, đầu ngón tay ấm lạnh vuốt ve sống mũi giữa lông mày của ta, cuối cùng dừng ở khóe môi của ta. Y cười nói: “Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của ta.” Không biết tại sao, trong lòng một trận chua xót, ta ôm eo Phất Minh, khóc đến mức không kìm được. Ngày rời đi, ta đã để lại đ/ao của ta cho vu y. Vu y liếc mắt nhìn vũ khí xếp thứ hai trên Thần Binh Bảng: “Vừa vặn, thiếu một tên có thể chẻ củi.” Ta ôm quyền nói: “Sau này nếu tiền bối cần hỗ trợ, vãn bối xông pha khói lửa, không chối từ.” Vu y không kiên nhẫn nói: “Cút đi, đừng quấy rầy ta thanh tịnh.” Ta đối với bóng lưng kia bái ba lạy, nắm tay Phất Minh rời khỏi lò th/uốc. Trên xe ngựa, Phất Minh tựa vào lòng ta, ta hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?” Phất Minh suy nghĩ một lát: “Đi Hoài Nam đi, nghe nói Hoài Nam dị/ch bệ/nh tàn sát bừa bãi, nơi đó cần đại phu.” Ta nhéo nhéo tay Phất Minh: “Được, nghe lời ngươi.” Nửa đời sau đó, ta và Phất Minh vẫn luôn đi trên đường, c/ứu rất nhiều người. Mỗi khi đến một nơi, Phất Minh trị bệ/nh c/ứu người, mà ta đều sẽ đến chùa miếu nơi đó, quỳ gối trước Phật sám hối khẩn cầu. Ta thú nhận tội lỗi của mình. Cầu nguyện kiếp sau, ta có thể sạch sẽ mà gặp Phất Minh. Phật hương ch/áy hết, khẽ gọi một tiếng, làm cho ta mở mắt ra: “Vô Trú, chúng ta về nhà.”