Trên đường về sơn trang ta đã hôn mê bất tỉnh, ta không biết Phất Minh một người g/ầy yếu như vậy là làm sao đem ta kéo về sơn trang.
Chờ ta lại mở mắt, ta đã nằm trên chiếc giường mà ta và Phất Minh đã triền miên qua vô số lần.
Ta hôn mê thật lâu, vết thương trên người đã lành hơn phân nửa.
Ta ngạc nhiên phát hiện, nội lực của ta vẫn còn, một chưởng Vân Bạc kia không có phế đi ta, chỉ là để cho ta chịu chút nội thương, dưỡng một chút là tốt rồi.
Phất Minh không ở trong phòng, ta đứng dậy đi ra ngoài, nhìn sự vật quen thuộc, trong đầu hiện lên từng chút từng chút của Phất Minh, ta càng cảm thấy mình sống như một người.
Ta có chút luyến tiếc rời khỏi nơi này.
Khi trời sắp tối, Phất Minh đã trở lại, y lại cầm lấy cây gậy trúc kia, trong giỏ đeo một đống dược liệu.
Mấy ngày nay đi theo người m/ù nhỏ, ta cũng biết rất nhiều thảo dược, th/uốc y hái về đều là trị nội thương.
Ta ẩn đi hơi thở ngồi ở nóc nhà, nhìn Phất Minh tông cửa xông ra, hoảng lo/ạn đứng ở trong sân.
“Vô Trú!”
Ta là một sát thủ, trước kia là ta buông lỏng cảnh giác đối với người m/ù nhỏ, mới để cho y phát hiện.
Hôm nay ta cố ý che giấu chính mình, y không phát hiện được bất luận cái gì.
Ánh mắt, hơi thở, nhịp tim, Phất Minh không cảm thấy gì.
Phất Minh h/oảng s/ợ nói: “Ta biết ngươi khẳng định ở đây, Vô Trú, ngươi đi ra.”
Ta nhìn các vì sao và màn đêm, một sáng một tối, ranh giới sáng rõ.
Như ta và Phất Minh
Phất Minh hoảng thần: “Vô Trú... Ngươi nói một câu đi.”
“Ta không nhìn thấy, ngươi đừng không nói lời nào, ta tìm không thấy ngươi.”
Trái tim đ/au đớn sắp lấy mạng của ta, nhưng so với những thứ này, ta càng hy vọng y còn sống.
Tiếng khóc đ/è nén của Phất Minh ngưng tụ thành thực thể, từng chút từng chút lăng trì ta.
Ta nhìn hắn lảo đảo đi vào phòng, trong lòng đột nhiên sinh ra một nỗi h/oảng s/ợ.
Ta rơi xuống đất lập tức nhìn thấy trong tay Phất Minh cầm con d/ao găm ta để lại cho y phòng thân kia, đ/âm vào trái tim.
Tim ta cứng lại, thái dương đ/ập mạnh.
Một giây sau, ta lắc người đi qua, ngăn cản d/ao găm kia.
Lưỡi d/ao sắc bén đ/âm thủng bàn tay, nhưng ta không cảm thấy đ/au đớn chút nào, ta cảm thấy mình vừa rồi giống như đã ch*t một lần.
Ta gi/ật lấy con d/ao và ném nó ra ngoài.
Leng keng một tiếng, đ/ập nát cả phòng tĩnh mịch.
Nỗi sợ hãi căng phồng trong tim đã nhấn chìm lý trí của ta, ta vịn vai người m/ù nhỏ, lần đầu tiên nổi gi/ận với y: “Ngươi đi/ên rồi sao?”
Không ngờ Phất Minh còn kích động hơn cả ta, y bám lấy cánh tay ta, gào thét: “Ta đi/ên rồi, nếu không ch*t đi, tuyệt đối không chia ly, đây là chính ngươi nói!”
Phất Minh gào khóc chất vấn ta: “Tại sao phải bỏ lại ta một mình?”
Ta im lặng không nói gì, chỉ có tiếng khóc của Phất Minh quanh quẩn trong phòng.
Qua hồi lâu, cổ họng ta căng thẳng, khó nghọc nói: “Đi theo ta sẽ gặp nguy hiểm.”
Phất Minh nghẹn ngào nói: “Vô Trú, ngươi vì sao còn không hiểu? Ta không sợ ch*t, ta sợ là ngươi không cần ta.”
Những lời này như một đò/n cảnh cáo, đ/á/nh thức ta.
Ta có chút luống cuống nói: “Nhưng ta đã gi*t rất nhiều người, sau khi ch*t sẽ xuống địa ngục.”
Phất Minh giơ tay lau nước mắt: “Ta đã c/ứu rất nhiều người, sau này còn có thể c/ứu càng nhiều người, ta đi treo bình tế thế, đi tụng kinh bái Phật, luôn có thể trả hết tội nghiệp của ngươi, cho dù còn không trả được, trăm năm sau ta đi A Tỳ Địa Ngục chuộc tội với ngươi…”
Y c/ầu x/in: “Chúng ta cùng nhau đối mặt, ngươi đừng bỏ ta một mình.”
Ta mạnh mẽ đem người trước mắt ôm vào trong lòng.
Ta từ trong gió tanh mưa m/áu đi ra, không ai dạy ta đạo lý thế gian này là cái gì, Vân Bạc chỉ dạy ta, không gi*t người sẽ bị người gi*t.
Điều may mắn nhất trong đời ta là được gặp Phất Minh.
Nếu như ta có thể gặp y sớm hơn một chút thì tốt rồi, ta còn không có gi*t nhiều người như vậy, vẫn chưa mặc bộ đồ đen trái người với y.
Ôm người m/ù nhỏ khóc đến r/un r/ẩy cả người, ta đ/au lòng nói: “Đừng khóc, lỗi của ta, đầu óc đầu gỗ của ta nghĩ mãi không ra, cho rằng rời khỏi ngươi, ngươi sẽ sống rất tốt.”
Phất Minh nức nở nói: “Không có ngươi, làm sao ta có thể sống tốt được?”
Ngoại trừ ở dưới thân ta, ta không thể thấy y rơi nước mắt ở nơi nào khác, ta đ/au lòng đến không biết làm sao cho phải.
Ta thừa nhận mình không phải người tốt gì, ta ỷ y m/ù mắt, không phân biệt được là người hay q/uỷ đã lừa người vào tay.
Đem Bồ T/át sống này kéo vào đất bùn, trăm năm sau, coi như là lên núi đ/ao xuống chảo dầu ông đây cũng nhận.
Ta thấp giọng nói: “Chỉ cần ngươi không chán gh/ét ta, cả đời này ta sẽ ở bên cạnh ngươi.”
Phất Minh: “Dù sao cũng không được rời đi.”
Ta gật đầu: “Đao kề trên cổ cũng không rời nửa bước.”