Ngụy Lang Tình
Chương 100
Thiếu niên cởi áo lộ ngực, dung mạo thanh tú, sát lại gần Bạch Ngọc An bắt đầu rót trà cho nàng.
Trong mắt thiếu niên mang theo vẻ nịnh bợ, nhìn khuôn mặt Bạch Ngọc An, lại có chút si mê.
Hắn bưng chén trà đưa đến trước mặt Bạch Ngọc An, giọng nói có chút mềm mại như nữ tử: "Đại nhân, mời dùng trà."
Bạch Ngọc An nhìn chén trà trước mặt, lại nhìn thiếu niên ăn mặc lố lăng trước mặt, im lặng nhận lấy trà, đặt lên bàn.
Nhưng còn chưa kịp hoàn hồn, tay người nọ đã đưa đến trước n.g.ự.c nàng, lấy lòng nói: "Để nô tài cởi áo choàng cho đại nhân."
Bạch Ngọc An lúc này mới thấy khó chịu, nàng đưa tay ngăn tay thiếu niên lại, sắc mặt có chút khó nhìn nhìn về phía Thẩm Giác: "Thẩm Thủ Phụ đây là có ý gì?"
Thẩm Giác thản nhiên nhìn vẻ chán ghét trong mắt Bạch Ngọc An, chậm rãi nói: "Làm Bạch đại nhân sợ rồi sao?"
"Lần trước thấy Bạch đại nhân không thích mỹ nhân, ta mới nghĩ Bạch đại nhân sẽ thích nam tử."
Hắn vừa nói vừa cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười: "Ai mà chẳng có chút sở thích riêng không thể để người khác biết? Ta coi Bạch đại nhân là tri kỷ, Bạch đại nhân ở trước mặt ta, hà tất phải câu nệ."
"Bạch đại nhân đừng nói không có sở thích này, chẳng lẽ Bạch đại nhân là nữ nhân?"
Bạch Ngọc An nhìn khuôn mặt cười như không cười của Thẩm Giác, không hiểu hắn là đang thăm dò hay là gì, nhịn sự khó chịu trong lòng, tức giận nói: "Hạ quan thật sự không có sở thích như vậy."
Chương 48: Nhục nhã bất lực
Giọng nói của Bạch Ngọc An vừa dứt, trong phòng im lặng vài giây.
Thiếu niên ngồi bên cạnh lộ ra vẻ khác lạ trong mắt, lại cúi đầu, hơi lùi ra xa Bạch Ngọc An một chút.
Thẩm Giác cười nhạt nhướng mày, thản nhiên nói: "Vậy sao? Ta cứ tưởng Bạch đại nhân mắc chứng bất lực, nên mới không có hứng thú với nữ nhân."
"Cho nên mới muốn xem xem Bạch đại nhân có hứng thú với nam nhân hay không."
Bạch Ngọc An sửng sốt, sắc mặt lập tức khó coi nói: "Thẩm Thủ Phụ chính là nhục nhã hạ quan như vậy sao?"
Những người khác trong phòng nghe thấy lời Thẩm Giác, ánh mắt đều không tự chủ được nhìn về phía Bạch Ngọc An, lại nhìn về phía hạ thân Bạch Ngọc An với vẻ đầy ẩn ý.
Không ngờ một người nho nhã như vậy, lại là kẻ bất lực.
Khó trách trông có vẻ là một thánh hiền không màng nữ sắc, thì ra không phải vấn đề của bọn họ.
Thẩm Giác nhìn khuôn mặt trắng bệch của Bạch Ngọc An, nhìn nàng tức giận đến mức đầu ngón tay run rẩy, lại có chút đáng thương.
Một người ngay thẳng trong sạch, dù mắc bệnh như vậy, cũng không coi trọng những thứ tầm thường này.
Một người trung thành như hắn, muốn hắn chấp nhận nam tử, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể.
Thẩm Giác cụp mắt phẩy tay, giọng nói lạnh lùng: "Những lời nghe được trong phòng này, nếu ai truyền ra ngoài, thì nên hiểu rõ quy củ."
Những người trong phòng toát mồ hôi lạnh, liên tục đáp ứng, dập đầu rồi vội vàng lui ra ngoài.
Đợi người trong phòng lui hết, ánh mắt lạnh lùng áp bức của Thẩm Giác nhìn về phía Bạch Ngọc An nói: "Chuyện này, sẽ không còn ai biết nữa."
Bạch Ngọc An nghe vậy lại cười châm chọc một tiếng, thấp giọng nói: "Thẩm Thủ Phụ đùa giỡn hạ quan như vậy, là thấy thú vị sao?"
Thẩm Giác khẽ động tay áo rộng, gấm vóc màu đen bóng loáng dưới ánh đèn lấp lánh, khuôn mặt thanh quý lạnh lùng, nhìn Bạch Ngọc An vẫn không có biểu cảm gì.
Hắn nhìn một lúc, bỗng nhiên cười nói: "Thấy phản ứng của Bạch đại nhân lớn như vậy, chẳng lẽ thật sự có hứng thú với nam nhân?"
Thần sắc khinh mạn kia không chỗ nào không phải là đang làm nhục người ta.
Đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay, Bạch Ngọc An biết Thẩm Giác ngày hôm đó hẳn là đã xem qua phương thuốc rồi.
Cho dù là thật, nhưng chuyện riêng tư như vậy, cũng không nên để hắn nhục nhã như thế.