Chương 1
Lục Chiêu b/ại tr/ận bị b/ắt, ta chạy ngàn dặm, c/ứu hắn ta một mạng.
Nhưng lúc hắn ta chiến thắng trở về, lại c/ầu x/in cưới thanh mai của hắn ta.
Ngày hắn ta thành hôn đó, ta đứng chặn trước xe ngựa của hắn ta hỏi lý do, lại bị hắn ta phất tay áo gạt đi.
“Ngươi c/ứu ta đúng thật là biết ơn, nhưng không thể vì ơn nghĩa c/ứu ta mà bắt ta lấy thân báo đáp.”
Đêm đó, Lục Chiêu động phòng hoa chúc, mà trong nhà của ta treo một mảnh lụa trắng, l/inh h/ồn lang thang mấy năm chưa tán, nhìn hắn ta hôn nhân mỹ mãn, thăng quan tiến chức.
Lại mở mắt ra lần nữa, ta đang chặn trước ngựa của Lục Chiêu, lần này, ta không còn quấn quít si mê nữa.
1.
Thập lí hồng trang, cổ nhạc tề minh.(*)
(*) Dịch nghĩa câu này là: "Mười dặm đỏ rực, nhạc cổ đồng loạt vang lên.": Mô tả một cảnh tượng lễ hội hoặc hỷ sự lớn với sự trang trí lộng lẫy và âm nhạc cổ truyền vang lên khắp nơi
Ta đứng ở giữa đường phố, ép đội ngũ đón dâu dừng lại, ta ngước mắt nhìn lên, lục chiêu ngồi trên con ngựa trắng cao, thêm cả người hỷ phục đỏ, mặt tràn ngập niềm vui mừng, mà giờ phút này, sắc mặt *xuân phong đắc ý của hắn ta, một cái chớp mắt lạnh như băng sương.
“xuân phong đắc ý” (春风得意) dùng để chỉ cảm giác đi thi mà đỗ đạt công danh, sự nghiệp phản lên. Về sau, cụm từ này được sử dụng với nghĩa rộng hơn, ngoài thành công trong sự nghiệp còn chỉ mỹ mãn trong tình ái, hôn nhân; nói chung tất cả mọi lĩnh vực đạt được thành công thì vẫn có thể sử dụng “xuân phong đắc ý” để hình dung.
Vô số ánh mắt đổ dồn trên người của ta.
“ Làm sao Tống cô nương lại tới đây, nàng cũng quá không biết trời cao đất dày, người ta đường đường là tướng quân, sao có thể cưới *một người khám nghiệm t/ử th/i h/ạ t/iện như nàng đàng hoàng được chứ?.”
*Người khám nghiệm t/ử th/i (Ngỗ tác '仵作'): một chức quan khám nghiệm x//á/c người ch*t để đ/iều tr/a v/ụ á/n trong quan phủ.
“Thế gian bây giờ, da mặt dày ở khắp nơi, nàng chỉ cần bám lấy Lục tướng quân, cũng được coi như là thiếp, còn tốt hơn nàng bây giờ.”
Những âm thanh nghị luận từ mọi hướng truyền tới, nh/ục nh/ã, c/ười nh/ạo, thậm chí ch/ửi r/ủa.
Kiếp trước, ta cũng đứng ở chỗ này, bướng bỉnh dừng lại trước ngựa của Lục Chiêu, cầm *tín vật đính ước của hắn ta, chất vấn hắn ta vì sao lại nuốt lời.
*Tín vật đính ước (定情信物): vật được dùng làm vật chứng cho tình yêu giữa những cặp yêu nhau, thể hiện tình yêu lãng mạn, tình yêu chân thành sâu đậm.
Hắn ta nói cái gì?
Hắn ta nói: “Tống Anh, ơn c/ứu mạng ngươi đối với ta, ta nhất định sẽ trả, nhưng ngươi không nên u/y h/iếp ta lấy thân báo đáp.”
Thế nhưng, lấy thân báo đáp rõ ràng là chính miệng hắn ta nói, là hắn ta lôi kéo ta quỳ gối dưới tàng cây dương liễu Mạc Bắc, chính miệng lập ra lời thề, trời đất làm chứng, nói cuộc đời này hắn ta tuyệt đối sẽ không phụ ta.
Ngày đó gió vừa lúc, cỏ xanh mướt, những câu nói của hắn ta long lanh tràn ngập tình ý.
Rõ ràng là hắn ta nói.
Kiếp trước ta chưa chịu bỏ cuộc, dùng mấy câu nói đó ch/ất v/ấn hắn ta.
Sắc mặt hắn lạnh lùng, âm thanh lạnh th/ấu x/ương: “Tống Anh, lấy thân phận của ngươi, không xứng để cho ta lấy thân báo đáp, trả lời như thế, ngươi có vừa lòng không?”
Hài lòng, rất hài lòng.
Ta cười khổ một tiếng, n/ém ngọc bội hắn tặng ta, t/ức gi/ận mà đi.
Đêm đó, hắn ta động phòng hoa chúc, mà ta tr//eo c//ổ t//ự t* trong nhà, ch*t nửa tháng sau, th/i th/ể mới bị người phát hiện.
Sau khi ta ch*t, l/inh h/ồn lang thang khắp nhân gian, nhìn hắn ta và phu nhân của hắn ta ân ái mỹ mãn, nhìn chiến công hiển hách, *quyền khuynh thiên hạ.
*Tín vật đính ước (定情信物): vật được dùng làm vật chứng cho tình yêu giữa những cặp yêu nhau, thể hiện tình yêu lãng mạn, tình yêu chân thành sâu đậm.
Mà ta lại chỉ là một h/ồn m/a cô đ/ộc.
Ta thu hồi tầm mắt, rũ mắt, thở dài.
“Chẳng lẽ nàng ta muốn t/ự s@t cho h/ả gi/ận? Vậy Lục tướng quân cũng thật x/ui x/ẻo.” Có người nói.
“Tống Anh!” Vẻ mặt Lục Chiêu lạnh lùng, trong giọng nói thậm chí lộ ẩn giấu s/át kh/í:
“Hôm nay là đại hôn của ta, nếu ngươi có chuyện muốn nói với ta, 10 ngày sau chúng ta…”
Ta giơ tay ngắt lời nói của hắn ta.
“Không cần, ta tới chỉ là chúc mừng Lục tướng quân tân hôn vui vẻ mà thôi, giữa ta và ngươi, không còn liên quan.”
Lục Chiêu ngẩn ra, có chút ngạc nhiên, ta xoay người, đi về phía trước.
Phía sau, cười nh/ạo biến thành suy đoán: “Lục tướng quân, tính tình của Tống Anh kỳ lạ cố chấp, ngài nhất định phải cẩn thẩn nàng tr/ả th/ù.”
“Đúng vậy, chuyện nàng đã x/á/c định, nàng sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.”
Những lời này lúc sau, ta không nghe được Lục Chiêu nói cái gì, nói vậy hắn ta cũng tán thành đi.
Dù sao hắn ta cũng nói, khó trách ta sẽ đi khám nghiệm t//ử th/i, tính tình của ta bướng bỉnh như vậy, quả thật thích hợp.
Ta không quay đầu lại, cũng không quản những nghị luận sau lưng kia, lập tức về đến nhà.