Chương 13: Huyện thanh thần

Tam Giới Đại Sư
Nguồn: truyenfull.vision
Cũng may Tam Lang vốn là người lạc quan. Dọc theo đường đi bóng trúc đung đưa, chim kêu gió thổi, phong cảnh quả nhiên tuyệt đẹp. Hắn nằm ở trên mui thuyền, nghe tiếng nước róc rách ở đáy thuyền, nhìn mây xanh trên cao muôn dạng hình thái. Rất nhanh hắn đã điều chỉnh tốt tâm tình. Người luôn phải hướng phía trước mà đi. Nếu không có lựa chọn nào khác, phải tìm cách để tốt hơn. Nếu đối với thế giới này còn chút mờ mịt, không bằng trước nằm nghỉ mà suy nghĩ phân tích. Nghĩ vậy, Tam Lang đứng lên nhặt khối than củi, viết lên mui thuyền chữ thập. Ở xung quanh thì viết các chữ Latinh. Chữ thứ nhất đại biểu ưu thế. Chữ thứ hai đại biểu khuyết điểm. Chữ thứ ba đại biểu cơ hội. Chữ thứ tư đại biểu uy hiếp. Trước xem xét ưu thế, bởi tâm linh yếu ớt của mình rất cần được an ủi. Trần Tam Lang suy nghĩ một chút, viết xuống chữ ‘Tri thức’. Sợ người khác xem hiểu, hắn dùng tiếng Anh viết. Lão cha vì sao dọa cho hai công mẫu kia phải sợ, bởi vì nhờ tri thức, tri thức chính là sức mạnh. Tri thức ở niên đại này được gọi là tri thức, chẳng lẽ tri thức ở thời đại thông tin bùng nổ kia không được gọi là tri thức? Bản thân mình xuất thân là thế gia trung y. Đi theo ông nội mười năm, mưa dầm thấm đất. Sau lại tiến vào thời kỳ thanh niên phản nghịch. Không muốn dựa theo bài bố của cha chú, liền quyết định báo danh vào quân đội. Bất hạnh bị phân đến đội mệt nhất là đội trinh sát. Sau khi trở về địa phương, trong mười năm đã làm qua mấy nghề. Trước khi đến thế giới này, hắn đã có một xí nghiệp nhỏ với hơn hai trăm công nhân. Tuy rằng không tính là thành công, nhưng vẫn được coi là lịch duyệt phong phú, kỹ năng toàn diện. Trong tiếng Anh, tri thức cũng có nghĩa là lịch duyệt. Dựa vào tri thức cùng lịch duyệt, hắn tin tưởng mình vẫn đủ kiếm cơm ăn. Lại nhìn sang khuyết điểm, Trần Tam Lang viết xuống hai từ, ‘Vô tri’ cùng ‘Kích động’. Vô tri không đáng sợ, dù sao tuổi còn nhỏ, chỉ cần phóng khoáng tâm trí, nghe nhiều nghĩ nhiều, tin tưởng không đến một năm rưỡi, có thể vượt qua được. Điểm chết người chính là kích động, đây chính là tật xấu của hắn từ kiếp trước. Từ nhỏ hắn đã được khen là thông minh. Bất kể học cái gì, làm gì, đều là vừa học là biết, vừa làm là thông. Hắn lại là người chịu khó, tự nhiên có thể làm được xuất sắc. Nhưng vì sao lại phí phạm nhiều năm như vậy? Nguyên nhân chính là do tật xấu khó sửa này. Khi còn thanh niên, bởi vì kích động mà tham gia quân ngũ. Sau khi tham gia quân ngũ, vốn là có cơ hội vào trường quân đội, lại bởi vì xen vào chuyện của thiên hạ. Đánh vài kẻ lưu manh có bối cảnh phải vào bệnh viện, một trong số đó còn tàn tật. Bọn kia cáo tố hắn, nói hắn là do tranh giành tình nhân nên động thủ. Tuy rằng lãnh đạo bộ đội bảo vệ hắn, nhưng cơ hội vào trường quân đội cũng tuyên cáo thất bại. Cho đến khi về địa phương, cũng vì tính tình của hắn mà vấp phải đầy trắc trở. Va đến va đi cuối cùng cũng mài nhẵn góc cạnh. Lúc này, nhân sinh của hắn mới đi vào quỹ đạo. Ngay cả hắn cũng tưởng rằng, về sau sẽ không còn kích động nữa. Ai biết thấy xe tải rơi xuống nước, vẫn là không suy nghĩ liền nhảy xuống cứu người... - Vẫn là không thể cứu chữa a… Trần Tam Lang buồn rầu xoa mặt. Kích động không phải là xấu, kích động mà không suy nghĩ mới là ngu xuẩn. Sai lầm như vậy tuyệt đối không thể tái phạm. Xem ra việc cấp bách bây giờ, chính là tìm một quyển hình luật để biết ở thời Tống, cái gì không thể làm, cái gì tuyệt đối không thể làm. Các nhân tố bên trong đã phân tích xong, đến lượt nhân tố bên ngoài. Hắn khoanh tròn chữ ‘Cơ hội’. Viết xuống ba chữ ‘Thời đại tốt’. Nếu từ nhỏ xem sách thuốc, hiển nhiên không thể thiếu đọc cổ văn. Tuy rằng tri thức lịch sử đã quên đi ít nhiều, nhưng tốt xấu cũng biết ‘Năm Khánh Lịch thứ năm’ là thời kỳ Bắc Tống Nhân Tông…Mùa xuân năm Khánh Lịch thứ tư, Đằng Tử Kinh bị giáng chức thủ vệ quận Ba Lăng. Đến sang năm quốc thái dân an, sau khi hoàn tất những công việc còn dây dưa là trùng tu lầu Nhạc Dương. Ài, hình như mấy cái này học sinh trung học cũng biết. Như vậy nói, năm nay là lúc trùng tu lầu Nhạc Dương? Đáng tiếc không thể đi tham quan điển lễ. Như vậy Phạm Văn Chính vẫn còn sống…Tóm lại, Bắc Tống vừa đi vào thời kỳ hoàng kim. Có một thiên tử nhân từ, là thời đại tốt đẹp. Tuy rằng ông trời chọc ghẹo, đưa mình đến thời đại này. Nhưng dù sao đây cũng là lúc thiên hạ thái bình, dân chúng giàu có. Còn hơn đưa mình đến thời Ngũ Đại hay triều Nguyên. Lúc đấy mới là khóc không ra nước mắt. Còn có một chuyện may mắn mà không ai biết, đó chính là ở từ đường, hắn nghe thấy cha nhắc tên bốn huynh đệ của hắn ‘Thẩm, Khác, Tuân, Tháo’. Đối với mấy tên này hắn không có ấn tượng, nhưng riêng Tiểu Lục Lang tên Trần Tháo lại như sấm bên tai. Trần Tháo -Trần Quý Thường, sư tử Hà Đông nổi tiếng đây! Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa liền biến thành trò cười thiên cổ …Về phần Tiểu Lục Lang, ‘Nhà có mãnh thê, như có nhất bảo’. Chà, như vậy có phải là vui sướng khi người gặp họa? Niềm vui của con người, phần lớn là dựa trên bất hạnh của người khác. Nghĩ đến tương lai bất hạnh của Tiểu Lục Lang, tâm tình của Tam Lang có vẻ thoải mái hơn rất nhiều… Chỉ còn lại từ ‘Khiêu chiến’. Hắn không chút nghĩ ngợi viết xuống chữ ‘Tiền’. Cho dù thời đại nào đi nữa, không có tiền thì chỉ có chết đói. Nhìn vào tính cách quân tử của cha, liền biết là vị đại ca ‘Coi tiền như rác rưởi’. Tuy rằng đối với việc Trần Hi Lượng từ bỏ thân gia đổi lấy sự trong sạch của mình rất cảm động và áy náy. Nhưng Trần Tam Lang đối với cách xử lý của ông ta vẫn cảm thấy có chút vướng mắc…Nếu thay là hắn, hắn có thể đem hai công mẫu đập cho xương cốt gãy nhừ. Còn có thể khiến bọn họ ngoan ngoãn câm miệng. Ôi, ai nói quân tử không nói lợi ích đâu? Có lẽ ở trong mắt cha, tiền là thứ gì đó nhỏ bé không đáng kể… Hắn hoàn toàn có thể đoán được, tương lai một nhà năm người ăn đói mặc rét. Trình diễn một loạt chuyện xưa bi thảm như lấy đom đóm làm đèn, đục tường lấy ánh sáng hay chia cháo để ăn. Đây là cuộc sống mà hắn không mong muốn. Đời trước hắn chịu khổ đủ rồi. Vừa mới bắt đầu hưởng thụ nhân sinh, vù một tiếng lại bị lạc đến đây. Chẳng lẽ lại chịu khổ một lần nữa? - Không, tuyệt không, lão tử phải hưởng thụ nhân sinh! Tam Lang dùng sức lắc đầu, âm thầm tức giận nói: - Trải qua một cuộc sống tốt nhất, mới không làm thất vọng cơ hội được sống lại sau tai nạn. Phát ra lời thề, hắn đột nhiên cảm giác có chút quái dị. Trợn mắt nhìn, chỉ thấy Trần Hi Lượng, Trần Nhị Lang, Ngũ Lang, Lục Lang, xếp thành hàng đứng sau đang nghẹn họng nhìn mình chằm chằm. - Chà! Không có việc gì ngồi vẽ bậy… Tam Lang khẩn trương xóa đi chữ viết trên mui thuyền: - Định thiết kế kí duyệt… Hắn nhìn sang Trần Hi Lượng cùng huynh đệ giải thích. Có lẽ bọn họ tưởng hắn đang vẽ bùa chú gì đó. - Ô…! Quả nhiên đã lừa gạt được. Trần Hi Lượng lại cảm giác không đơn giản như vậy. Ông ta mang vẻ mặt ưu tư nhìn hành vi cổ quái của Tam Lang. Trong lòng thầm than một tiếng, quyết định tìm thời gian nói chuyện với hắn.