Chương 3: Tự cứu

Tam Giới Đại Sư
Nguồn: truyenfull.vision
Có tức giận thì tức giận, đối với Trần Tam Lang mà nói, hạ sốt mới là việc cấp bách. Bằng không một khi để nóng quá lâu không thuyên giảm, khiến cho bệnh biến chứng, có thể thành chín phần chết một phần sống. Vừa thấy hai em trai ở cửa, hắn liền bảo Ngũ Lang đỡ mình trở về nằm. Tiểu Lục Lang đi theo vào nhà, nhìn thấy cạnh giường có một bao giấy dầu, liền hoan hô một tiếng nói: - Có đồ ăn! Mở ra vừa thấy, quả nhiên là mấy chiếc bánh đào. Đối với một đứa trẻ ăn không đủ no mà nói, hiển nhiên là ngăn không được sự hấp dẫn. Nó cầm lấy một chiếc vừa định đưa lên miệng, lại bị Ngũ Lang gạt phắt đi nói: - Không ăn mấy thứ đồ thối của nhà bọn họ! Tiểu Lục Lang lã chã chực khóc, Trần Tam Lang kéo nó lại, trừng mắt liếc Ngũ Lang nói: - Đây là Tứ Lang đưa tới. - Cũng như nhau thôi. Ngũ Lang ngang ngược nói. - Đúng là ngu ngốc! Trần Tam Lang mắng: - Lão yêu bà gì đó, không ăn chẳng phải hời cho bà ta quá sao?! - Ồ... Ngũ Lang nghĩ lại cũng phải. - Cho nên, hãy coi nó là lão yêu bà, ăn cho mạnh vào! Trần Tam Lang thương Ngũ Lang còn đói bụng nhất, lấy một chiếc đưa cho nó trước. Trẻ con đúng là dễ bị lừa, Ngũ Lang quả nhiên cắn ngấu nghiến, thiếu chút nữa cắn cả vào đầu ngón tay Tam Lang. Trần Tứ Lang sợ mẹ nó phát hiện ra, nên chỉ lấy mấy chiếc bánh, nháy mắt, hai đứa bé ăn chỉ còn một chiếc. Lúc này mới nhớ tới đến Tam ca còn chưa ăn, Trần Ngũ Lang đỏ mặt, Lục Lang vội vàng đưa chiếc bánh cuối cùng cho hắn ăn: - Tam ca ăn đi... - Tam ca bị bệnh, ăn không ngon, bây giờ phải uống thuốc. Trần Tam Lang cười cười, bảo Tiểu Lục Lang cầm lấy, sau đó nói với Hắc Ngũ Lang: - Khỏe hơn rồi chứ? Ngũ Lang ngượng ngùng gật gật đầu. - Bây giờ huynh cần nước ấm. Trần Tam Lang chậm rãi nói: - Huynh mới nhìn thấy, bên trái lán có một nhà bếp, có nồi có củi. Đệ biết nhóm lửa chứ? Vừa rồi hắn đi ra ngoài nhìn ngó, lán bên cạnh, hẳn là đốt than để đun. Nơi người ta ở, đương nhiên là có thể nấu cơm. Ngũ Lang lắc đầu, vì bản thân không có năng lực mà áy náy. - Đệ đi đến chỗ Lỗ đại thúc mượn mồi lửa. Trần Tam Lang nói: - Bảo Thúy Hoa tỷ nấu nước cho chúng ta. - Thúy Hoa tỷ? Ngũ Lang biết, Thúy Hoa là nha hoàn trong nhà đại bá, ngơ ngác nói: - Tỷ ấy ở đâu? Ngũ Lang không rõ, cho dù là thời đại sau này, cũng chẳng ai dám cho trẻ con nghịch lửa. - Cứ làm như vậy, hỏi nhiều như vậy làm gì. Trần Tam Lang trừng mắt liếc nó một cái: - Đỡ huynh đến nhà bếp đi. - Đệ thì làm gì? Tiểu Lục Lang hy vọng cũng có thể giúp đỡ. - Đệ à. Tam Lang cười tủm tỉm nói: - Đi lấy chút cỏ khô đi. Khi Ngũ Lang cầm nửa thanh than trúc còn đang cháy hồng trở về, Trần Tam Lang đã dọn xong củi trong bếp, còn gắng đi lấy nước. Để tránh khó nhóm lên lửa, hắn dùng cỏ khô mồi thêm, nhưng nhìn thấy than trúc được lấy tới, liền biết mình làm việc thừa rồi. Thổi than trúc bùng lên ngọn lửa, đặt trên cỏ khô. Bởi vì sắp củi thành hình vòm, không khí lưu thông thoáng, cỏ khô cháy lên hừng hực, tiện đà dẫn củi lửa. Lò bếp cháy hừng hực, chỉ chốc lát sau trong nồi liền có động tĩnh, Trần Tam Lang không khỏi thở ra, thầm nhủ: - Rốt cục không phải uống nước lã nữa... Hắn biết uống nước lã rất nguy hại.