Hầu thị cũng không dám làm cho nhiều người tức giận, huống chi tên Lưu Hầu Tử kia nói cũng có lý. Thân phận những người làm thuê như bọn họ đều là hạng thường dân áo vải, sao có thể đi làm cái việc trộm cắp, nếu không, bị người ta phát hiện thì được chẳng bằng mất.
Vậy chuyện kia có thể do ai làm đây? Bà ta đột nhiên nghĩ đến ba tên oắt con bị ghẻ lạnh, liền quát mắng:
- Mặt trời sắp ngả về tây rồi đó, còn không mau đi làm đi, cả đám lề mề ở đây làm gì thế?
- Bụng lép xẹp thế này, lấy đâu ra sức mà đi làm?
Mọi người chẳng thèm để ý, giọng cả đám thều thào nói.
- Đáng đời lũ đàn ông chân bùn đói mạt kiếp!
Hầu thị hùng hổ nói:
- Nhanh đi ăn đi, rồi còn mau mau đi làm, nếu không thì ngay cả cơm trưa cũng đừng nghĩ đến nữa!
- Có tìm khắp tám xã, mười dặm quanh đây cũng không có ai chèn ép người làm thuê như Trần nương tử đâu!
Mọi người oán giận, nhưng vẫn lập tức giải tán:
- Làm hết kỳ này, để xem còn có ai đến làm công cho nhà ngươi nữa không!
- Đám người muốn làm việc cho nhà ta xếp hàng từ thôn Thạch Loan cho đến sườn núi đấy nhé!
Hầu thị một bên không chịu thua miệng lưỡi, cố nói một câu, một bên hùng hổ đi tới phía túp lều phía tây bắc.
Trần Tam Lang sớm bị Hầu thị đánh thức, lúc này nghe tiếng bước chân đang đến gần liền biết mụ tới đây để điều tra. Hắn thấp giọng dặn dò hai đệ đệ, nhất định phải kín miệng.
Vừa mới mặc áo cho Tiểu Lục Lang xong thì Hầu thị đã hùng hổ đẩy cửa tiến vào, rồi ngay lập tức mắng xối xả:
- Nói, có phải đám tiểu súc sinh các ngươi trộm gà của lão nương?
- Tiểu súc sinh mắng ai thế?
Trần Tam Lang đè nén tức giận trong lòng, xoay người xỏ giầy cho Tiểu Lục Lang.
- Tiểu súc sinh mắng ngươi đó!
Hầu thị vừa nói ra xong liền biết mình mắc lỡm, khuôn mặt khó coi trát đầy phấn son của mụ lập tức trở nên đỏ như tôm luộc:
- Dám ăn cắp đồ của lão nương!
Vóc giáng của mụ so với đàn ông còn lực lưỡng hơn, lúc này giương nanh múa vuốt lao tới, nhất thời liền dọa cho Tiểu Lục Lang khóc thét lên.
- Đại nương vì sao lại động thủ đánh người vô cớ như thế?
Trần Tam Lang vội vàng ôm lấy Tiểu Lục Lạng đang đứng gần mụ, rồi lùi ra cửa nói:
- Chúng cháu đắc tội với đại nương chỗ nào?
Hầu thị vừa bị mắc lỡm, có miệng mà không thể nói, đành phải đem chuyện mất gà hỏi tội đám nhỏ trước, nói:
- Nói, các ngươi đem gà của ta dấu ở chỗ nào rồi?
- Gà nào?
Vẻ mặt Trần Tam Lang mờ mịt nói:
- Gà của đại nương, làm sao lại chạy đến chỗ này của bọn cháu chứ?
- Nhất định là ngươi đã trộm! Để xem đến lúc ta tìm ra chứng cứ, còn không đem đám trộm cắp các ngươi lên quan sao?
Hầu thị vừa nói vừa tìm khắp trong ngoài, nhưng ngay cả đến cọng lông gà cũng làm sao mà thấy được? Nhưng sau khi mụ xem đến nhà bếp có một ít tro tàn, đồng thời trong nồi giường như đã luộc qua thứ gì đó, liền xem như đã tìm được chứng cứ, nói:
- Nói, có phải các ngươi đã đem gà của ta luộc rồi hay không?