Chương 18
“A Phù! Cẩn thận!”
Nỗi h/ận đối với Châu Ngạn của Vương Liên Hoa quá mạnh, cho dù đã bị thương nặng nhưng vẫn gắng gượng để gi*t ch*t hắn.
Lệ q/uỷ vốn dĩ là do oán khí ngưng tụ, lúc này trong mắt của cô ta đều là th/ù h/ận, chúng ta nói gì cũng không nghe lọt tai.
Nếu như Châu Ngạn ch*t ở đây, ca ca sẽ không thể lật lại án.
Khi Vương Liên Hoa nhào tới, ta không hề do dự ôm lấy Châu Ngạn.
“A Phù!”
Châu Ngạn luống cuống ôm lấy ta, thần sắc xưa giờ vốn bình tĩnh cuối cùng đã hoảng lo/ạn, hắn đỏ hoe viền mắt, r/un r/ẩy chạm vào khuôn mặt tái nhợt của ta:
“A Phù, ta làm mọi thứ đều là vì muội! Đều là vì cưới muội!”
Ta đ/au khổ nhíu mày, nghe thấy lời này thì cười khẩy:
“Châu Ngạn, đã đến nước này, ngươi vẫn còn lừa ta.”
Châu Ngạn thấy ta không tin hắn, gấp gáp đến mức giọng cũng r/un r/ẩy:
“A Phù, không trách ta được, ta chỉ là quá muốn cưới muội!”
“Ta hỏi cưới với cha mẹ muội nhưng họ không đồng ý, ta chỉ có thể gi*t họ.”
“Ta hỏi cưới với ca ca muội, y không đồng ý, y kh/inh thường ta, nói bản thân sau này sẽ đỗ cử nhân, sẽ làm quan, muội sẽ là tiểu thư nhà quan!”
“Ta chỉ muốn xứng đôi với muội, ta làm những việc này đều là để hai chúng ta có thể ở bên nhau!”
Ta cố kìm nén sự buồn nôn và cơn gi/ận, tiếp tục dịu giọng hỏi Châu Ngạn:
“E là ta sống không được nữa, trước khi ch*t, ngươi có thể nói cho ta biết người bắt chước chữ ca ca ta rốt cuộc là ai không?”
“Ta nói, ta nói hết, người đó là người cùng trường với ca ca muội, Trình Văn Ngạn!”
“A Phù, muội không thể bị sao cả, muội không thể ch*t!”
Nước mắt của Châu Ngạn rơi xuống, ta giơ tay vả một phát lên mặt hắn:
“Cút ra!”
Châu Ngạn sững sờ, hắn ôm mặt ngây ngốc nhìn ta.
Ca ca đi tới đỡ ta dậy, ánh mắt lạnh lùng:
“Triệu bổ đầu, các vị có thể ra rồi.”
Mấy người Triệu bổ đầu nối đuôi nhau đi ra khỏi phòng, vưa tò mò vừa sợ hãi quan sát Vương Liên Hoa đang mặc hồng y.
Để mời được Triệu bổ đầu, ca ca đã cầm cố mấy quyển sách cổ mà y cất giấu kỹ.
Màn kịch đêm hôm nay, là ta và ca ca, còn có Vương Liên Hoa đã sắp xếp sẵn từ lâu.
Lúc trước để Vương Liên Hoa khỏi bị sát khí ảnh hưởng đến lý trí, ta và ca ca đã niệm chú trấn h/ồn tròn một ngày cho cô ta.
Châu Ngạn thấy không thể c/ứu vãn, suy sụp cúi đầu:
“Ta chỉ có một yêu cầu, ta hi vọng A Phù có thể tự mình thẩm vấn ta, tất cả mọi việc, ta chỉ nói với muội ấy.”
...
Châu Ngạn đã gi*t ba người, bị phán ch/ém đầu ngay lập tức sau một ngày thẩm vấn.
Bạn cùng trường Trình Văn Ngạn của ca ca vì đố kỵ tài hoa của ca ca, bị Châu Ngạn m/ua chuộc hại ca ca, bị tước công danh tú tài, mãi mãi không được tham gia khoa cử.
Huyện lệnh rất hổ thẹn vì lúc trước bản thân đã phán xử sai, không những khôi phục lại chức đầu bảng của ca ca, còn thưởng cho nhà chúng ta một trăm lượng bạc.
Ông ta vô cùng hứng thú với việc nhà chúng ta có thể thông linh với q/uỷ thần, đặc biệt mời ca ca tới nha môn giữ chức ngỗ tác.
Ngày Châu Ngạn ch*t, ta dẫn Vương Liên Hoa tới hiện trường hành quyết.
Hắn mặc đồ tù nhân quỳ trên đất, nhìn xung quanh tìm ki/ếm bóng dáng ta, muốn nhìn thấy ta một lần trước khi ch*t.
“Con trai! Con trai của ta!”
Cha mẹ Châu Ngạn quỳ trên đất khóc lóc, người xung quanh bàn tán xôn xao, phần lớn đều là mấy lời bỏ đ/á xuống giếng.
Từ nhỏ Châu Ngạn đã bị cha mẹ hắn chiều hư, muốn có thứ gì từ trước đến nay đều luôn có được.
Có lẽ hắn không thích ta bao nhiêu, chỉ là trước giờ chưa có người nào từ chối hắn như vậy mà thôi.
Giờ đây ca ca không những được khôi phục thân phận tú tài, còn vào nha môn làm quan, lọt vào mắt của huyện lệnh đại nhân.
Vì vậy, tất cả những lời đồn thổi này đều bỏ qua ta mà chỉ nói về gia đình Châu Ngạn.
Nói hắn bị đi/ên, nói Châu gia tự mình tạo nghiệp, đúng người đúng tội.
"Hành hình!”
"Con trai!"
Ta quay người lại không nhìn nữa, chỉ cầm chiếc ô đen trong tay ch/ặt hơn.
Khi ta về đến nhà, ca ca đang ngồi ngoài sân đọc sách.
Ta nhìn thoáng qua và thấy thứ y đang đọc không phải là "Luận ngữ của Khổng Tử" mà là "Tẩy oan lục".
"A Phù, ca đã tìm được con đường trong lòng mình rồi."
Ca ca mỉm cười đặt cuốn sách trên tay xuống, bước tới cầm lấy chiếc ô đen trên tay ta:
“Đi thôi, hôm nay là một ngày tốt lành, đi thắp hương cho cha mẹ nhé.”
Ta gật đầu và ngoan ngoãn đi theo sau ca ca.
Cha mẹ đừng lo lắng, sau này huynh muội chúng con nhất định sẽ sống tốt.
Hết.