Chương 5
Vương Liên Hoa không thân không thích, th* th/ể được ch/ôn ở nghĩa trang phía tây thành.
Sau khi trời tối ta và ca ca thay sang xiêm y màu đậm, che mặt âm thầm đi đến nghĩa trang.
Người trông coi nghĩa trang chê trời lạnh nên đã trốn vào nhà nghỉ ngơi.
Th* th/ể Vương Liên Hoa được đặt trên ván gỗ, trên đầu phủ khăn trắng, khăn trắng bị gió thổi phù phù, trông vô cùng rợn người.
Ta lôi bát hương đã chuẩn bị sẵn đặt trước chân Vương Liên Hoa, cung kính dập đầu mấy cái sau đó thắp ba nén hương.
Hương vừa thắp đã g/ãy chân hương.
Ta và ca ca nhìn nhau, đều gi/ật mình.
Người ch*t oan không nhận hương, Vương Liên Hoa không phải t/ự v*n, mà là bị người thắt cổ ch*t!
Tối hôm qua ca ca phấn khích đến nỗi cả đêm không ngủ, ta ở phòng bên cạnh cũng nghe thấy tiếng cót két ván giường phát ra khi y lật người.
Ta giống như ca ca, cũng không buồn ngủ.
Vừa nhắm mắt, trong đầu đều là cảnh tượng nha sai khua chiêng gõ trống tới nhà ta báo hỷ.
Mà ngay đêm hôm qua, nhà Vương Liên Hoa cách một bức tường lại bị người tà/n nh/ẫn thắt cổ ch*t.
Ca ta bất chấp, lấy sừng tê giác trong ng/ực ra, h/ồn phách của người ch*t uổng không thể gọi ra bằng hương dẫn h/ồn bình thường, phải dùng sừng tê giác.
Tê giác tươi không thể đ/ốt, nếu ch/áy sẽ có mùi hương lạ, dính lên quần áo thì người có thể thông linh với q/uỷ.
Rắc bột tê giác tươi lên hương dẫn h/ồn, một mùi hương kỳ lạ lập tức tràn ngập nghĩa trang.
Chỉ thấy một bóng dáng mờ ảo màu đỏ từ trên người Vương Liên Hoa chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt, ngũ quan thanh tú, chính là q/uỷ h/ồn của Vương Liên Hoa.
Cô ta nhìn thấy ca ta, con ngươi bất ngờ co lại, ngay sau đó nhe nanh múa vuốt lao về phía y:
"Đồ phụ lòng! Trả mạng!"
"Ca! Mau tránh ra!"
Ta đứng gần hơn ca ca, nhưng Vương Liên Hoa lại vòng thẳng qua ta, lao thẳng tới chỗ ca ca.
Mái tóc của cô ta không có gió mà tự bay, bay rợp bầu trời.
Đầu lưỡi đỏ lòm vươn dài vài mét, quấn ch/ặt ca ca giống như cuộn vải đỏ, sau đó ném mạnh y xuống đất.