Chương 1
Tôi nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại lạ. Đó là chồng cũ đã biến mất suốt năm năm gọi tới.
Anh dùng giọng nói quen thuộc, gọi tôi qua điện thoại: “Vợ ơi, anh đang ở bệnh viện số hai.”
Lúc 7 giờ 29 tối, theo yêu cầu của cảnh sát, tôi đến bệnh viện.
Họ nhận được thông báo về một vụ tai nạn giao thông rồi bỏ trốn. Nạn nhân không có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào, bị chấn thương não và mắc chứng mất trí nhớ tạm thời. Anh chỉ nhớ mơ hồ tên của mình, địa chỉ nhà và tên người bạn đời.
Nạn nhân chính là chồng cũ của tôi, người mà tôi đã không gặp suốt năm năm.
Khi tôi đến phòng bệnh, Lục Cảnh Trừng đang ăn.
Anh trông thật thảm hại, đầu quấn băng, tay phải bó bột, cố gắng dùng tay trái đưa thức ăn vào miệng nhưng chưa kịp chạm đến môi thì đã rơi vãi đầy người.
Anh có chút tức giận, ném cái thìa xuống và dùng khăn giấy lau vết bẩn, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tôi. Đôi mắt anh bừng sáng: “Vợ ơi!”
Tôi đứng im ở cửa, nhìn anh chằm chằm.