Chương 13
Tinh Tinh vẫn rất tò mò về Lục Cảnh Trừng. Con bé rụt rè mời anh chơi cùng và khi được đáp lại, nó vô cùng vui sướng.
Hai cha con nhanh chóng trở nên thân thiết, dường như chưa từng có khoảng cách năm năm giữa họ. Tôi nhìn Tinh Tinh mang những món đồ chơi yêu thích ra chia sẻ với anh, lấy bảng vẽ ra để cùng tương tác.
Rõ ràng mới hôm đầu gặp, con bé vẫn còn khách sáo và xa lạ như với người lạ, nhưng chẳng mấy chốc đã gọi anh là “ba” một cách tự nhiên và nồng nhiệt.
Lục Cảnh Trừng đáp lại bằng sự dịu dàng, mỗi câu nói đều mang theo sự ân cần của một người cha.
Giữa chừng, Tinh Tinh chạy vào phòng tìm thứ gì đó rồi mang ra khoe: “Mẹ ơi, ba ơi, nhìn này! Đây là bức tranh gia đình của chúng ta!”
Đó là một bức vẽ dễ thương, chủ đề là ba, mẹ và đứa trẻ ở giữa, với nền là bãi cỏ, bầu trời xanh và mặt trời sáng chói.
Tôi và Lục Cảnh Trừng đều sững lại.
Con bé chỉ vào các nhân vật trong tranh: “Ba ơi, đây là ba, đây là con, còn đây là mẹ!”
Lục Cảnh Trừng cầm lấy bức tranh, anh chăm chú ngắm nhìn, và rồi, nước mắt bất ngờ lăn dài trên má.
Tinh Tinh giơ tay lên, lau nước mắt cho anh, nghiêng đầu hỏi: “Ba ơi, ba lạnh lắm à?”
“Ba không lạnh.”
“Nhưng sao người ba ướt hết thế này?”
Không có nước nào cả. Lục Cảnh Trừng ngơ ngác nhìn quanh mình, sau đó chạm vào người rồi quan sát xung quanh, khuôn mặt dần tái nhợt.
Anh bối rối nhìn tôi.
Tinh Tinh mở rộng vòng tay: “Ba ơi, nếu ba không thoải mái, con sẽ ôm ba.”
Tôi không muốn nhìn thêm nữa, liền quay đi, bước ra ban công để hít thở chút không khí trong lành, trong đầu đầy những suy nghĩ hỗn loạn.
Lục Cảnh Trừng ở lại nhà tôi suốt vài tiếng, anh đọc truyện cho Tinh Tinh trước khi con bé đi ngủ.
Tinh Tinh tròn mắt nhìn anh, vẫn chưa buồn ngủ, con bé hỏi: “Ba ơi, khi con tỉnh dậy, ba còn ở đây không?”
Lục Cảnh Trừng đắp lại chăn cho con bé, trả lời một cách mơ hồ: “Ừ.”
Anh hôn tạm biệt con bé lên trán, như một lời chúc ngủ ngon.
Tôi đứng ở cửa phòng, quan sát mọi thứ. Khi tôi định tắt đèn và rời khỏi phòng, Tinh Tinh đột nhiên quay sang nhìn tôi, rất nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ đừng cãi nhau với ba nữa nhé. Hai người phải nói chuyện với nhau một cách tử tế, được không?”
Tôi sững sờ, sau đó gật đầu: “Được.”
Khi đóng cửa phòng, tôi quay sang đối diện với Lục Cảnh Trừng: “Anh đã nhớ lại rồi à?”
Anh nhìn tôi trân trân, không nói gì.
“Anh định giành lại con sao?”
“Không, không phải…”
Tôi tránh ánh mắt của anh. Cách anh nhìn tôi khiến tôi cảm thấy khó chịu, như thể có một khối bông nóng rực đang chèn ép trong lồng ngực, khiến tôi không thể thở nổi.
Lục Cảnh Trừng lặp lại câu hỏi lúc mới bước vào: “Em và con những năm qua sống thế nào?”
“Rất tốt.” Tôi khoanh tay, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, “Tôi có tiền, có nhà, có con, có sự nghiệp, cuộc sống của tôi hoàn hảo.”
Anh đưa tay định lấy hộp thuốc lá, nhưng ngừng lại giữa chừng, rồi cười nhạt: “Vậy à? Thế thì tốt rồi.”
Chúng tôi đứng đó, im lặng, không biết nói gì thêm. Khi tôi định tìm lý do để tiễn anh ra về, Lục Cảnh Trừng bất ngờ nói: “Em có thể nấu chút đồ ăn khuya cho anh được không?
“Lần trước, anh đã hứa về ăn tối, nhưng lại thất hứa. Anh xin lỗi.”
“Lần nào?” Tôi cau mày, không nhớ ra anh đang nói đến chuyện gì.
“Là… lần đó…” Môi anh khô khốc, anh nuốt nước bọt rồi cúi đầu, suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu, như thể chấp nhận sự thật, “Không sao, chuyện đã qua rồi.”
“Anh đói cả ngày rồi, dạ dày hơi đau. Em có thể nấu gì cho anh ăn được không?”
Anh nhìn tôi, giọng nói dịu dàng cầu khẩn: “Anh chỉ muốn về đây thăm hai mẹ con.
“Giản Khê, đừng đề phòng anh như thế.”