Chương 19: Phải chăng đã sai ngay từ lúc đầu
Bắc Kinh những ngày đầu thu đến thật nhẹ
nhàng, hàng cây rung rinh, lắc mình thả trôi một vài chiếc lá đã dần ngả sang vàng theo cơn gió bay xa. Còn khá lâu nữa mới đến mùa đông, nhưng
trong không khí cái nóng mùa hè đã biến mất không còn dấu vết, tựa như
có ai đó đem củi lửa đi mà thay thế bằng một khối đá mát lạnh, cái khô
khan của sắt thép cao tầng chưa bao giờ mềm mỏng hơn đến thế.
Đã hơn hai ngày kể từ lúc Hà Thanh đến Phi Lai Phong.
Vân Nha nhẹ bước trên con đường dành cho người đi bộ vòng quanh khu mua
sắm, chân dẫm lên lớp lá nghe lạo xạo, màu đen của đôi giày cô mang cùng sắc xanh hơi vàng lấm tấm trên mặt đường tạo thành một bức tranh kì lạ
với gam màu lộn xộn, hòa chung với đó là thứ âm thanh vụn vỡ vang lên
theo từng cái nhấc chân.
Hôm nay không có ca
trực, cũng chẳng có gì để Vân Nha phải ở lại bệnh viện. Trời vẫn còn khá sớm, thành phố vẫn chưa lên đèn, xe cộ xung quanh lười biếng nằm im dọc hai bên con đường đi bộ, một vài nhóm học sinh tan trường sớm rảnh rỗi
tụ tập trong các quán thức ăn và nước uống, đâu đó mấy gia đình tranh
thủ mua ít đồ, lại thêm không ít đôi bạn trẻ lơ đễnh dạo quanh. Bầu
không khí chậm rãi nhích dần về đêm hòa chung với cảnh sắc chớm thu thật khiến tâm hồn căng cứng với bộn bề cuộc sống trong chốc lát được thả
lỏng.
Vân Nha siết chặt cái áo khoác dài quanh người, bất giác dừng lại trước một nhà hàng ngoài trời. Đôi mắt không
chủ ý mà lướt nhẹ về cái bàn gỗ nhỏ phía dưới tán cây phong, có phần
tách biệt và lẻ loi.
“Anh sẽ đợi em!”
“Em không muốn nói chuyện với anh.”
“Xin em đấy! Anh….”
“Thôi đi, anh cứ ngồi đó mà đợi, em không muốn đến và cũng không cần phải
đến. Chúng ta còn gì để nói với nhau sao? Sau tất cả những gì anh làm.
Em thất vọng vì đã quen một người như anh!”