Chương 6
Sau khi chúng tôi cùng nhau dọn dẹp xong bát đũa, một ngày quay phim cũng sắp kết thúc.
Trước khi đi ngủ, tôi nói chuyện điện thoại cùng Phó Tịch An đang ở nước ngoài xa xôi.
"Cục cưng, anh đã xem buổi truyền hình trực tiếp hôm nay, Tô Hoàn gì đó kia chính là con riêng của bố em?"
"Đúng vậy, ai nha, Phó tổng, hôm nay em bị b/ắt n/ạt thật là thảm ~ "
Khi nghe giọng điệu như vậy của tôi, khóe môi của Phó Tịch An nhếch lên một chút.
Hắn biết, tôi không phải là người dễ bị b/ắt n/ạt, những lời tôi nói với Tô Hoàn chắc hẳn hắn cũng đã nghe rõ.
Nhưng trước mặt Phó Tịch An, tôi có thể nghịch ngợm một chút.
"Vậy hai ngày nữa chồng sẽ giúp em trút gi/ận."
"Được, nếu anh không gây đủ ấn tượng, em sẽ không thừa nhận anh là chồng em đâu."
"Haiz, em đây chính là đã có được thì không quý trọng nữa, haiz, thôi vậy, chỉ có anh là yêu đến mất n/ão."
Sau khi trò chuyện với Phó Tịch An đôi câu, bởi vì hắn còn có buổi họp, tôi lúc này mới vội vàng thúc giục hắn đi chuẩn bị.
Sau khi cúp máy, tôi vẫn đắm chìm trong cảm giác ngọt ngào, nhưng tiếng gõ cửa lại không đúng lúc vang lên.
Bây giờ đã là hơn 10 giờ, theo lý thuyết máy quay phim cũng đều đã tắt, ngoại trừ nhân viên làm việc, tôi quả thực không nghĩ ra được là ai có thể tới.
Tôi mở cửa, Tô Hoàn với vẻ mặt oán trách đứng ở ngoài.
"Tô Ngôn, sao anh lại trở về nước?"
"Muốn cư/ớp tài sản của gia đình tôi sao? Anh cái đồ con riêng."
Thanh âm của cô ta không ngọt ngấy như ban ngày, rơi vào trong tai ngược lại làm người ta cảm thấy khó chịu.
"Cô đã lừa dối mọi người quá lâu, cho nên cũng tự lừa dối chính mình rồi?"
"Đứa con riêng thực sự là ai, cô không phải không biết đi, Tô Hoàn?"
Tô Hoàn sửng sốt một chút, ngay sau đó lửa gi/ận bốc ba trượng.
"Tô Ngôn, trong tình yêu, người không được yêu mới là người thứ ba, coi như ba tôi và mẹ anh đã kết hôn trước thì thế nào, ông ấy từ đầu đến cuối đều yêu mẹ tôi, nếu không phải vì gia đình của mẹ anh có một công ty, ai sẽ thích một người đàn bà lớn tuổi như vậy."
Trong lời nói của Tô Hoàn lộ ra khiêu khích, nhưng sự chú ý của tôi chỉ tập trung vào nửa câu sau.
Nói cách khác, ba tôi đã sớm cấu kết với mẹ của Tô Hoàn, kết hôn với mẹ tôi cũng chỉ là vì lừa gạt lấy của công ty mẹ tôi?
Bàn tay buông bên người nắm ch/ặt, sự im lặng của tôi khiến Tô Hoàn nghĩ rằng tôi đã bị cô ta kí/ch th/ích.
Cô ta vòng tay trước ng/ực, giọng điệu cao ngạo.
"Hơn nữa, tôi hiện tại có qu/an h/ệ thái tử gia thành đô Phó Tịch An, còn anh, một người mẫu nhỏ không đáng nhắc tới, tùy tùy tiện tiện là có thể phong sát anh."
Cô ta vừa nhắc tới cái này, tôi cảm thấy rất buồn cười, dẫu sao Phó Tịch An trong miệng cô ta, mới rồi còn nói muốn tới làm chỗ dựa cho tôi đấy.
"Nếu anh thức thời, vậy phải mau chóng đến nịnh hót tôi, con riêng."
Tôi liếc cô ta một cái, giọng giễu cợt.
"Quả nhiên là con của tiểu tam, tam quan cũng một chút không có, cô có lòng đến u/y hi*p tôi, không bằng suy nghĩ một chút sau này bị vạch trần thì cô nên làm thế nào."
Nói xong, tôi cũng lười quan tâm đến biểu tình lúc trắng lúc xanh trên mặt Tô Hoàn, trực tiếp đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa, tôi lấy ra bút ghi âm từ túi quần.
Ở nước ngoài có không ít đối tác không có ý tốt, vì để bảo vệ an toàn bản thân và các quyền lợi của mình, tôi có thói quen mở máy ghi âm khi gặp người khác. Không nghĩ tới lần này lại cũng coi là chó ngáp phải ruồi.
Cha tôi Tô Quân đã đến ở rể nhà mẹ tôi, gia tộc Tương, sau khi kết hôn hai năm, mẹ tôi sinh ra tôi.
Nhà Tô Quân thật ra chỉ là một gia đình trung lưu bình thường, mà mẹ tôi chính là một thiên kim đại tiểu thư.
Tình yêu không ngang hàng này tất nhiên đã bị ông ngoại phản đối, nhưng vào thời điểm đó, Tô Quân đối với mẹ tôi chính là moi gan móc phổi, cuối cùng mẹ tôi vẫn gả cho ông ta.
Vốn tưởng rằng đây là một đoạn giai thoại, nhưng một ngày nọ mẹ tôi bỗng nhiên xảy ra t/ai n/ạn xe cộ qu/a đ/ời, sự việc xảy ra đột ngột, chiếc xe đã rơi xuống vách núi, toàn bộ thân xe đều bị hư hại.
Không ai biết tại sao mẹ tôi ngày đó lại đột nhiên một mình đi đến căn biệt thự xây trên sườn núi, tất cả sự kiện đều rất kỳ quặc, nhưng lại không thể nào điều tra được.
Một tháng sau cái ch*t của mẹ tôi, Tô Quân đã đưa một người phụ nữ về nhà, mà bên cạnh người phụ nữ đó còn có một đứa trẻ, năm ấy tôi 5 tuổi, còn cô bé kia 4 tuổi.
Lúc đó tôi còn nhỏ không hiểu điều đó nghĩa là gì, chỉ biết rằng từ khi người đàn bà và đứa bé kia dọn vào nhà tôi, tôi không có một bữa nào được ăn no, trên người cũng có thêm nhiều vết thâm tím.
Sau đó là ông ngoại tình cờ đến thăm, mới đưa tôi đưa ra nước ngoài, trước khi lên máy bay, ông vỗ bả vai tôi.
"Những người đó là kẻ th/ù đã hại ch*t mẹ của con, một ngày nào đó con phải lấy lại những gì thuộc về mình."
Khi đó tôi không hề hiểu ý của ông ngoại, cho đến khi tôi trưởng thành, tôi mới hiểu được sự đáng gh/ét của đám người đó.
Tuy nhiên, rất nhanh bọn họ sẽ trả cái giá thật lớn.